Chương 136. Nhận nồi
Nếu như Vân Hi Nguyệt lựa chọn bàng quan, từ đó có được lợi ích tốt nhất, An Lương cũng sẽ làm theo lời Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng, giải quyết chuyện của Dư Sinh.
Nhưng sau đó, An Lương sẽ triệt để cắt đứt liên hệ với Vân Hi Nguyệt.
Có điều, Vân Hi Nguyệt không lựa chọn tình huống có lợi với mình nhất, cô lựa chọn ngăn cản An Lương.
“Yên tâm đi, cô Vân, tôi biết đúng sai.” An Lương trả lời tin nhắn.
Sau khi An Lương trả lời tin nhắn, Vân Hi Nguyệt lập tức gọi điện thoại, An Lương cũng ngay lập tức nghe điện thoại.
“An Lương, tôi không có đùa, cậu nhất định đừng làm bậy, tôi sẽ giải quyết chuyện này.” Vân Hi Nguyệt giải thích nói.
“Được!”An Lương đồng ý.
Vân Hi Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, cô nhẹ giọng nói: “Anh ta là bạn thời đại học, cao hơn tôi một khóa, lúc trước anh ta rất hài hước, là một thiếu niên dương quang xán lạn, tài hoa hơn người nên chúng tôi đã rơi vào bể tình.”
An Lương không nói gì.
“Sau đó…”Vân Hi Nguyệt dừng lại.
“Đại học năm hai, lúc sinh nhật tôi, anh ta đưa tôi đi thác nước tình yêu, chúng tôi cùng đưa ra lời hứa, sau đó…”Vân Hi Nguyệt lại dừng lại.
An Lương đã đoán được đáp an.
“Sau đó hắn chính là một tên đàn ông khốn nạn!” Vân Hi Nguyệt tự giễu nói: “Tôi thực sự là mắt mù rồi, sao lại bị ma quỷ ám đi tin tưởng anh ta chứ?”
“Từ sau khi sinh nhật tôi, anh ta bắt đầu trốn trốn tránh tránh, sau đó tôi phát hiện mình có Hinh Hinh, cuối cùng lựa chọn nghỉ học. Tôi vốn cho rằng cả đời này sẽ không liên quan tới anh ta nữa, nhưng anh ta tìm tới tận cửa, nhà tôi vì muốn yên chuyện nên nhân nhượng, cuối cùng cho hắn hai triệu.”Vân Hi Nguyệt nói.
???
Vẻ mặt An Lương đen sì đầy dấu chấm hỏi.
Đàn ông khốn nạn còn có thể được bồi thường hai triệu?
Bắt nạt người thật thà sao?
An Lương biểu thị vì chính nghĩa nên cậu không thể ngồi nhìn mặc kệ!
“Tôi cho rằng sau khi anh ta cầm hai triệu thì sẽ cao chạy xa bay, kết quả anh ta lựa chọn ăn chơi chè chén, bây giờ đã tiêu hết hai triệu, nên lại đánh chủ ý lên đầu nhà chúng tôi.” Vân Hi Nguyệt cắn răng nói.
“Trước kia, nhà tôi vì kiêng kỵ thể diện của tôi, đồng ý nhân nhượng cho yên chuyện, nhưng những năm này tôi cũng nghĩ thông suốt rồi, lần này sẽ không để anh ta toại nguyện nữa, tôi muốn đấu tranh với anh ta đến cùng!” Vân Hi Nguyệt mạnh mẽ thề.
“An Lương, để tôi tự giải quyết, được không?” Vân Hi Nguyệt tiếp tục nói:
“Có một số việc, một khi vi phạm sẽ cực kỳ phiền phức.”
“Cô Vân, cô yên tâm, lúc trước tôi chỉ là dọa anh ta mà thôi.” An Lương giải thích nói:
“Cái mạng rách nát của hắn sao có thể giá trị trên hai triệu chứ?”
Vân Hi Nguyệt thở phào nhẹ nhõm: “Cậu nghĩ như vậy là tốt rồi. Lần này cảm ơn cậu!”
“Không cần khách khí.” An Lương trả lời.
Sau khi hai người kết thúc trò chuyện, trong mắt An Lương xẹt qua một tia lạnh lùng.
Cái tên Dư Sinh này cũng thật là ghê tởm!
…
Sáu giờ tối.
An Lương gửi WeChat cho An Thịnh Vũ và Tôn Hà, hỏi bọn họ lúc nào trở về, cơm tối giải quyết thế nào.
Kết quả đúng như An Lương dự liệu, An Thịnh Vũ và Tôn Hà như cánh chim cùng nhau nay đến bầu trời, vợ chồng già đi nói chuyện lãng mạn?
Cẩu độc thân An Lương đành phải gọi thức ăn ngoài, sau đó lại bắt đầu chinh chiến trong hẻm núi.
Cái hẻm núi này khiến lòng người lạnh lẽo, đại khái chỉ có chút hơi ấm của chó hoang!
Tới gần mười giờ, An Thịnh Vũ và Tôn Hà mới cùng nhau trở về.
An Lương nghe thấy động tĩnh, đầu tiên cậu thoát game, sau đó đi tới phòng khách chào hỏi: “Bố mẹ, hai người trở về rồi.”
Tôn Hà lập tức nhổ nước bọt: “Một cái khăn lụa giá một triệu, ha?”
An Lương không nói gì nhìn về phía An Thịnh Vũ, lừa bố không được, ngược lại bị dính đòn rồi?
“Khụ khụ, mẹ, mẹ phải tin tưởng con, đó hoàn toàn là bất ngờ!” An Lương chuẩn bị giải thích.
“Được rồi, được rồi, mẹ còn có thể để ý thật sao?” Tôn Hà đáp lại.
An Lương lập tức hoan hô lao về phía Tôn Hà, ôm ấp: “Cảm ơn mẹ yêu, quá tốt rồi, ngày mai con muốn ăn sườn kho, mẹ, mẹ sắp xếp nha?”
Tôn Hà không thể làm gì nữa, trả lời: “Được được được!”
“Đúng rồi, mẹ, mẹ có muốn luyện xe với con một chút không?” An Lương lấy lòng hỏi.
An Thịnh Vũ nói chen vào: “Con muộn một bước tồi, con nghĩ rằng tại sao chúng ta muộn như vậy mới trở về?”
“…..” An Lương không nói gì nhìn An Thịnh Vũ.
An Thịnh Vũ đắc ý nhìn An Lương nói: “Nhóc con, con còn nhiều điều phải học lắm!”
“Hai cha con các người hát Song Hoàng, tôi còn không biết hai người chắc?” Tôn Hà trực tiếp đánh gãy hai cha con: “Lão An, tôi nhắc nhở ông trước, tuy rằng chiếc xe kia là con trai hiếu thuận đưa cho ông, nhưng nếu như ông dám có ý đồ gì xấu. Ông hiểu rồi đấy!”
“Tôi nào có cái gì đồ gì xấu, bà vẫn là lo lắng cho con trai của chúng ta đi!” An Thịnh Vũ oan ức ném sang cho An Lương.
“Cái quỷ gì vậy?” An Lương bị đột nhiên bị đội nồi.
“Con nhà người khác, sau khi tốt nghiệp trung học có đứa nào không muốn yêu đương, nhưng tại sao tên tiểu tử này vẫn luôn không có động tĩnh gì?” An Thịnh Vũ quạt gió thổi lửa nói.
“…..” An Lương chết tâm chăm chú nhìn An Thịnh Vũ.
Tôn Hà dường như chăm chú cân nhắc vấn đề này như thế nào, bà đáp lại nói: “Chị Lưu ở cơ quan mẹ có con gái năm nay cũng thi đại học, mẹ giúp con chọn một con đường?”
“Làm phiền rồi, cáo từ, con đi chơi game đây.” An Lương biểu thị không đỡ được nữa: “Mẹ, ngày mai chớ chuẩn bị một nồi sườn kho nha!”
“Nghe thấy rồi nghe thấy rồi.” Tôn Hà đáp lại qua loa.