Chương 138. Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở phía sau
Đúng là cái gọi là: họa hổ họa bì nan họa cốt, biết người biết mặt không biết lòng.
Dư Sinh đang giả bộ thâm trầm cùng tang thương, còn Ngải Mễ sao lại không có ý đồ riêng?
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở đằng sau!
Trước khi hạt bụi rơi xuống, đến cùng ai mới là chim sẻ?
“Anh đẹp trai, mười anh một ly!” Ngải Mễ nâng ly.
Dư Sinh nâng lên cụng với Ngải Mễ một cái, lần này cuối cùng Ngải Mễ cũng uống một hơi cạn sạch, trong lòng Dư Sinh mừng thầm, anh ta cân nhắc xem ngày hôm nay có phải là có cơ hội không?
Nhưng mà sau khi Ngải Mễ uống một hơi cạn sạch, trực tiếp mở miệng nói: “Anh trai, em không uống nữa, ngày mai còn có chuyện!”
Dư Sinh nhìn Ngải Mễ, tuy rằng không có mở miệng dò hỏi, có điều đã biểu đạt ý quá rõ ràng.
Ngải Mễ nhìn chằm chằm Dư Sinh, hai người nhìn đối diện nhau mười giây, vẫn là Ngải Mễ dời tầm mắt trước, cô đáp lại nói: “Ngày mai em phải đi Thái Lan, máy bay cất cánh lúc chín giờ sáng.”
“Du lịch?” Dư Sinh hiếu kỳ dò hỏi.
“Ừm, tâm tình không tốt, một mình đi qua đó xem chút.” Ngải Mễ yên lặng thả mồi.
Tâm tình không tốt, đồng nghĩa với việc rất dễ bị lợi dụng.
Một mình đi qua đó xem chút, càng là nghĩa trên mặt chữ, cho thấy cô ấy là đi du lịch một mình.
Dư Sinh yên lặng nhớ rõ những tin tức này.
“Anh trai, em đi trước đây, có duyên sẽ gặp lại.”Ngải Mễ đứng dậy.
Dư Sinh nhẫn nhịn kích động không mở miệng muốn xin WeChat, anh ta khẽ gật đầu: “Có duyên gặp lại.”
Vào lúc này, nếu anh ta mở miệng xin WeChat trước, vậy thì bộ dạng thâm trầm cùng bi tình lúc trước đều đổ nát hết, anh ta chỉ có thể ép buộc thiết kế trước.
Ngải Mễ tiêu sái rời đi.
Nhìn bóng lưng Ngải Mễ, khóe môi Dư Sinh vểnh lên.
Ngải Mễ vừa rời đi, Dư Sinh lập tức dùng điện thoại di động đặt chuyến bay từ Thịnh Khánh đi Thái Lan, đối phương đã nói rồi chuyến bay bay lúc chín giờ, thông qua tin tức này, Dư Sinh tra được chuyến bay tương ứng.
Trước sau trong vòng bốn tiếng, chỉ có một chuyến bay!
Chính vì vậy 100% không sai.
Dư Sinh lập tức đặt một vé máy bay tương ứng, anh ta đã nghĩ kỹ lời giải thích, chờ ngày mai khi gặp lại sẽ nói.
Ngày hôm sau.
Gần 7 giờ sáng.
Dư Sinh đang kiểm tra hình ảnh toàn thân mình trước gương, phong cách ăn mặc của người đàn ông ấm áp kiểu Nhật, trên cổ tay vẫn đeo chiếc đồng hồ hơn 100.000 tệ, từ đó khiêm tốn để lộ ra giá trị bản thân.
Nhìn hình ảnh mình trong gương, Dư Sinh luyện tập mỉm cười, để cho nét cười của mình càng thêm ấm áp.
“Tôi cũng muốn đi Thái Lan xem chút, đổi hoàn cảnh, thì có thể tâm tình sẽ khá hơn.” Dư Sinh quay cả người vào gương luyện tập.
Luyện tập đơn giản một lúc, Dư Sinh đeo một chiếc ba lô vải bạt phong cách Nhật rồi đi đến sân bay.
Lúc tám giờ, Dư Sinh đã thông qua kiểm tra an ninh, tuy rằng anh ta mua vé máy bay khoang bình thường, nhưng anh ta định trả tiền phòng nghỉ ngơi cho khoang hạng nhất.
Bởi vì Dư Sinh đoán Ngải Mễ sẽ đặt khoang hạng nhất.
Dù sao thì một bộ đồ trang sức khảm ngọc của Ngải Mễ cũng trị gái hai, ba trăm ngàn tệ, sao có thể ngồi khoang bình thường?
Nếu không phải khoang hạng nhất đã đầy khách, Dư Sinh đương nhiên cũng sẽ định đặt khoang hạng nhất.
Khách của khoang hạng nhất ở trong phòng nghỉ ngơi, Ngải Mễ đang nghịch điện thoại di động.
“Bạn trai cô đã xuất hiện, đang đi tới phòng nghỉ ngơi của khách ở khoang hạng nhất.” Ngải Mễ nhận được một tin nhắn trên điện thoại di động.
Sau khi xem xong, Ngải Mễ trực tiếp xóa tin nhắn, vì để phòng ngừa lộ tin tức, cô giả vờ bắt đầu lướt qua một một cái túi xách hàng hiệu xa xỉ.
Dư Sinh đi vào phòng nghỉ ngơi cho khách ở khoang hạng nhất, anh ta nhanh chóng nhìn một vòng thì thấy Ngải Mễ, sau đó thì đi thẳng qua.
Ngải Mễ phát hiện Dư Sinh, nhưng cô làm bộ không phát hiện ra, tiếp tục xem điện thoại di động.
Dư Sinh chủ động mở miệng nói: “ y!”
Ngải Mễ ngẩng đầu nhìn về phía Dư Sinh, đầu tiên cô sửng sốt một chút, sau đó mới nhíu mày: “Sao anh lại ở đây?”
Dư Sinh nở nụ cười đã luyện tập hồi lâu: “Tôi cũng muốn đi Thái Lan xem xem, vẫn là đổi hoàn cảnh, thì có thể đổi tâm tình.”
Ngải Mễ trầm mặc không nói gì nhìn Dư Sinh.
Dư Sinh nói tiếp: “Tôi nghĩ, nếu như tiếp tục ở lại chỗ này, có lẽ tôi sẽ điên mất?” Dư Sinh thở dài nói.
Dư Sinh nói bổ sung: “Như lời cô nói, chúng ta có duyên gặp lại.”
Sau khi nói xong, Dư Sinh trực tiếp rời khỏi phòng nghỉ ngơi cho khách khoang hạng nhất.
Nếu như Ngải Mễ đúng như tình huống cô tạo ra, đối mặt với Dư Sinh lạt mềm buộc chặt, e là sẽ thật sự mắc câu.
Dư Sinh không có ý tốt, Ngải Mễ cũng có ý đồ riêng.
Bên trong khoang bình thường, Dư Sinh nhớ lại tình huống lúc ở phòng nghỉ ngơi của khách ở khoang hạng nhất, anh ta cực kỳ hài lòng đối với biểu hiện của mình, nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn, lần này anh ta sẽ thắng đi?
Nhưng mà sao lại có thể không có chuyện ngoài ý muốn?
Khi chuyến bay hạ cánh xuống Thái Lan, Ngải Mễ chủ động đến tìm Dư Sinh như dự định, hai người cùng rời khỏi sân bay, chuẩn bị vào ở chung một khách sạn.
Lúc Dư Sinh đang ảo tượng làm thế nào để lừa Ngải Mễ, Ngải Mễ gửi một cái tin nhắn, sau đó, chính là không có sau đó nữa, đại khái là chờ sau khi visa của Dư Sinh quá hạn, lại không có ghi chép lịch trình, sợ là sẽ bị định nghĩa là nhân viên mất tích đi?
Nếu như thành viên của đoàn lữ hành mất tích, còn có thể huyên náo một hồi, nhưng một người du lịch tự do mất tích ở Thái Lan?
Đúng là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay!