Bắt Đầu Làm Thần Hào Từ Sau Khi Thi Đại Học

Chương 77. Còn Dám Nói Không Phải Đứa Nhóc Nghịch Ngợm?

Chương 77. Còn Dám Nói Không Phải Đứa Nhóc Nghịch Ngợm?
Phòng khách nhà họ An.
An Lương hỏi lại: “Bố, tối nay bố cũng đi ăn ở Nông Gia Yến?”
An Thịnh Vũ thở dài gật đầu: “Quả thật là bố cũng ở Nông Gia Yến, bố cũng nhìn thấy rồi, con và cô gái đó là sao, cô gái ấy thì xinh đấy, nhưng cô gái đó đã có con gái, con... hầy!”
“Bố!” An Lương sửng sốt!
Rốt cuộc là đầu óc của An Thịnh Vũ đã nghĩ tới bao nhiêu chuyện rồi?
“Con cảm thấy Bố hiểu lầm rồi!” An Lương vừa nói vừa móc điện thoại ra, cậu đưa tin nhắn wechat của Trần Thuỵ Bân, đội trưởng đội bảo vệ của Trung tâm Quốc Kim đã gửi cho cậu ra.
“Bố xem bản tin này đi.” An Lương đưa điện thoại ra.
An Thịnh Vũ nhìn lại.
Một lát sau, An Lương tiếp tục đưa tin nhắn wechat của Vân Hi Nguyệt ra cho An Thịnh Vũ xem.
Sau khi An Thịnh Vũ xem xong, An Lương mới kể chuyện thang cuốn của Trung tâm Quốc Kim xảy ra sự cố.
An Thịnh Vũ hơi lúng túng, ông vốn đã nghĩ rất nhiều chuyện, thậm chí ông ấy còn nghĩ sau khi An Lương kiếm được nhiều tiền rồi thì thức tỉnh sở thích kỳ quặc, ví dụ như 'niềm vui nhân đôi' gì đó?
“Bố, sao bố lại đến Nông Gia Yến?” An Lương hỏi lại.
An Thịnh Vũ thuận miệng đáp lại: “Gần đây đang cạnh tranh dự án, bố mời đối tác đi ăn cơm.”
“Ồ ồ.” An Lương lập tức không hứng thú: “Đúng rồi, con có mua vài thứ cho hai người.”
Vừa đúng lúc Tôn Hà trở về.
“Con lại mua cái gì đấy?” Tôn Hà hỏi thăm.
An Lương chỉ vào một đống túi đồ trong góc phòng khách: “Quần áo, túi xách, giày, ví tiền, thắt lưng, bố mẹ tự xem, con đi chơi game trước đây.”
“Con lại xài tiền lung tung!” Tôn Hà trừng mắt liếc An Lương.
An Lương cười ha ha đáp lại: “Vừa nhận được 400.000 tệ tiền hoa hồng từ công ty đầu tư, thuận tiện mua cho hai người một chút. Đúng rồi, mẹ, vừa nãy con với bố đi Nông Gia Yến sẵn mang chân giò về, ngày mai mẹ xem làm gì ăn đi?”
Tôn Hà bị chuyển chủ đề: “Hai người còn đi Nông Gia Yến?”
An Thịnh Vũ cũng không giải thích cặn kẽ, ông ấy gật đầu nói: “Ừ.”
“Con đi chơi game đây, mọi người làm gì làm đi. Mẹ, tối mai nhớ làm món chân giò hầm, nêm tiêu thật nồng lên!” An Lương cười ha ha.
“Con chỉ biết sắp đặt!” Tôn Hà nhìn chằm chằm.
An Lương nhanh chóng phóng vào phòng ngủ chơi game.
Tôn Hà bắt đầu xử lý đống đồ ở góc phòng khách, phát hiện An Lương mua cho bà rất nhiều đồ hiệu cao cấp, mặc dù ngoài miệng bà nói An Lương xài tiền bậy bạ, nhưng trong lòng rất mãn nguyện.
Hôm sau.
8 giờ 40 sáng.
An Lương đến rừng Việt Dã rất sớm.
8 giờ 50, Vân Hi Nguyệt cũng dẫn Vân Hinh đến.
An Lương nhìn xe của Vân Hi Nguyệt, Mercedes đời cũ 200L màu trắng, giá năm nay rơi khoảng hơn 300.000 tệ, thuộc hàng không cao không thấp.
Đợi Vân Hi Nguyệt dừng xe hẳn, Vân Hinh nhảy xuống trước, phóng tới chỗ An Lương.
Sắc mặt An Lương tối sầm, đứa nhóc nghịch ngợm này!
Cậu vội vàng nghênh đón cô bé, trước tiên bế Vân Hinh lên rồi mới cau mày nói: “Hinh Hinh, về sau không cho phép em tự xuống xe, nhất định phải chờ mẹ em đỡ xuống, biết chưa?”
Vân Hinh chỉ cười cười không có ý định đồng ý.
Vân Hi Nguyệt đã xuống xe, đương nhiên cô cũng nghe thấy An Lương đang giáo huấn Vân Hinh, cô lúng túng đáp lại: “Xin lỗi cậu An, vừa rồi tôi không xem chừng Hinh Hinh cẩn thận.”
An Lương bất lực oán trách, rốt cuộc may mắn của Vân Hinh phải tốt bao nhiêu mới có thể bình an đến bây giờ?
“Chúng ta đi thuê xe trước.” An Lương thả Vân Hinh xuống: “Hinh Hinh, em qua bên kia với mẹ đi.”
Nói xong, An Lương nhìn về phía Vân Hi Nguyệt: “Cô Vân, cô muốn chơi không?”
Vân Hi Nguyệt lo lắng một chút mới gật đầu, nói: “Tôi cũng chơi, tôi theo sau hai người.”
Thời điểm thuê xe, Vân Hi Nguyệt bày tỏ cho dù thế nào cũng phải để cô trả tiền, An Lương cũng không giành trả tiền, dù sao tiền thuê xe cũng chỉ 480 tệ, cho dù cậu hay Vân Hi Nguyệt, ai trả cũng chẳng sao.
Trả tiền xong, nhân viên của rừng Việt Dã đưa bọn họ đồ bảo hộ, ngay cả Vân Hinh cũng có một bộ, mặc lên người xong, An Lương đặt Vân Hinh ở trước người cậu, lúc cậu lái xe cũng có thể thuận tiện bảo vệ Vân Hinh.
Đứa trẻ Vân Hinh này có chút kích động, cô bé hoan hô: “Anh trai, đi thôi, đi thôi!”
An Lương khởi động động cơ, nhìn về phía Vân Hi Nguyệt nói: “Cô Vân, cô biết lái không?”
“Không thành vấn đề.” Vân Hi Nguyệt đáp lại.
Xe địa hình bốn bánh cũng có người không biết lái sao?
Con đường của rừng Việt Dã dài 10km, vì phải chăm sóc người mới tập lái như Vân Hi Nguyệt, lại thêm đứa trẻ Vân Hinh này, vốn dĩ chuyến tham quan rừng Việt Dã thú vị sẽ kết thúc trong 1 tiếng, đột ngột trở thành chuyến tham quan 2 tiếng.
Thời điểm quay lại bãi chờ của rừng Việt Dã, cô nhóc vẫn chưa thỏa mãn, không muốn bước xuống khỏi chiếc xe địa hình bốn bánh, An Lương miễn cưỡng bế cô bé xuống.
An Lương xác định lại lần nữa, đứa nhóc này chính xác là đứa nhóc nghịch ngợm!
Chắc là do Vân Hi Nguyệt quá cưng chiều?
“Cậu An, trưa nay cậu có thời gian không, tôi mời cậu đi ăn cơm.” Vân Hi nguyệt chủ động mời.
Bây giờ đã hơn 11 giờ, đúng lúc là giờ cơm trưa.
“Anh trai, em muốn ăn gà rán, em muốn uống coca-cola.” Vân Hinh nhìn An Lương với ánh mắt long lanh.
An Lương từ chối không chút do dự: “Không được!”
Sau khi xác định Vân Hinh là đứa nhóc nghịch ngợm, thái độ của An Lương lập tức trở nên cứng rắn, đối phó với đứa nhóc nghịch ngợm nhất định phải dùng thái độ cứng rắn, mềm mỏng một chút sẽ khiến nó được voi đòi tiên.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất