Chương 85. Chủ Động Mời Rượu!
Trong nhà hàng hải sản Hải Dương Kỷ.
An Lương dặn nhân viên phục vụ chuẩn bị ghế ngồi trẻ em cho Vân Hinh, dù sao cô bé cũng là đứa nhóc nghịch ngợm, An Lương cảm thấy vẫn cần ghế ăn dành cho trẻ em.
Đương nhiên Vân Hinh không vui, nhưng đứa nhóc lanh lợi này phát hiện An Lương sẽ không chiều theo sự nũng nịu giả ngây thơ của mình, cho nên đành ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của An Lương.
Vân Hi Nguyệt nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của Vân Hinh, ánh mắt của cô có chút phức tạp.
Vì có trẻ em như Vân Hinh, các món An Lương lựa chọn đều có khẩu vị thanh đạm, ví dụ như các món hấp và muối tiêu.
Còn về món cay?
Không tồn tại!
15 phút sau, món tôm hùm Úc hấp được bưng lên đầu tiên, Vân Hinh đầy mong đợi nhìn món tôm hùm đỏ, cô bé rất thích tôm.
An Lương đặt hai con tôm, một con đưa cho Vân Hi Nguyệt, sau đó cầm kìm xử lý vỏ tôm.
Chừng một phút sau, An Lương róc thịt trong đuôi tôm ra ngoài, cậu thuận tiện dùng kìm xé thịt ra, sau đó mới thả vào bát của Vân Hinh.
“Cám ơn anh!” Vân Hinh cảm ơn một cách ngoan ngoãn lễ phép.
An Lương khẽ gật đầu: “Em ăn từ từ thôi.”
“Vâng! Hinh Hinh bắt đầu đây, tôm ngon quá!” Vân Hinh cũng không khách sáo.
An Lương nhìn Vân Hi Nguyệt tay chân vụng về cầm kìm bấm vỏ tôm, cậu chủ động mở miệng nói: “Cô Vân, để tôi làm cho!”
Sắc mặt Vân Hi Nguyệt đỏ lên, hơi lúng túng đáp lại: “Tôi làm được!”
“Vẫn nên để tôi làm cho!” An Lương kiên trì nói.
Vân Hi Nguyệt ngượng ngùng đẩy tôm hùm qua, An Lương lại bắt đầu lột vỏ, sức của con trai mạnh hơn con gái một chút, ở phương diện bóc vỏ tôm sẽ tiện hơn.
Khi An Lương đang xử lý con tôm hùm thứ hai, giám đốc Vương bên bàn An Thịnh Vũ bưng ly rượu đi tới, ông ta khách sáo nhìn Vân Hi Nguyệt nói: “Xin chào cô Vân.”
“Vâng?” Vân Hi Nguyệt nghi ngờ nhìn giám đốc Vương.
Giám đốc Vương không hề lúng túng, ngược lại còn chủ động tự giới thiệu: “Tôi là Vương Đức Phát đến từ tập đoàn Văn Đạt, trước đó từng gặp cô, vô cùng vinh hạnh được gặp lại cô lần nữa.”
“Ồ.” Vân Hi Nguyệt lãnh đạm gật đầu.
Vương Đức Phát cũng không thèm để ý đến thái độ Vân Hi Nguyệt, ông ta tiếp tục nói: “Tôi mời cô một ly, tôi uống, cô tùy ý!”
Vân Hi Nguyệt bưng đồ uống lên nhấp một ngụm, không uống cạn, cũng không có ý định đứng lên.
Vương Đức Phát càng không có bất kỳ ý kiến gì, ông ta uống một hơi cạn sạch, khách sáo đáp lại: “Vậy không quấy rầy cô Vân dùng cơm.”
“Ừm.” Vân Hi Nguyệt lên tiếng.
An Lương đã lột vỏ tôm xong rồi đưa tới, cảnh tượng này rơi vào mắt Vương Đức Phát, ông ta quay người rời đi, nghe loáng thoáng Vân Hi Nguyệt đang nói gì đó.
“Cậu An, cảm ơn cậu.” Vân Hi Nguyệt khách sáo cảm ơn.
Rõ ràng chỉ là lời cảm ơn thông thường, thế nhưng lại khiến An Lương có cảm giác thụ sủng nhược kinh.
Đại khái là khách của bố cậu tới mời rượu, cả cuộc đối thoại Vân Hi Nguyệt chỉ toàn ừm, vâng?
Thì ra Vân Hi Nguyệt lạnh lùng như vậy sao?
Chờ đã!
Đột nhiên An Lương phát hiện điểm mù!
Vương Đức Phát kia giới thiệu ông ta đến từ tập đoàn Văn Đạt, lại thêm việc ông ta là khách của An Thịnh Vũ, vậy dự án lần này của An Thịnh Vũ đến từ tập đoàn Văn Đạt?
Thế nhưng tập đoàn Văn Đạt là tập đoàn quy mô lớn toàn quốc, vậy mà lại khách sáo với Vân Hi Nguyệt như vậy?
Rốt cuộc Vân Hi Nguyệt có thân phận gì?
Cậu vô tình cứu được một đứa bé, đối phương trông thì bình thường, kết quả bây giờ lại ngả bài với cậu?
Cái này...
Không phải An Lương mới là người nên ngả bài sao?
Sao lại ngược lại rồi?
Nhưng mà cho dù Vân Hi Nguyệt có thân phận gì, chuyện đó cũng có liên quan gì với An Lương, cậu cũng không bất ngờ, bản thân cậu cũng là đại gia mà?
“Hai người ăn đuôi tôm, tôi ăn gạch tôm, không có vấn đề gì chứ?” An Lương xử gạch của hai con tôm hùm đỏ.
Vân Hinh kêu la: “Hinh Hinh cũng muốn ăn gạch gạch!”
“Trẻ con không thể ăn!” An Lương cười híp mắt đáp lại.
Vân Hinh lập tức bĩu môi.
An Lương cẩn thận moi gạch tôm ra, sau đó múc một muỗng, thổi bớt nóng mới đưa tới: “Trẻ em chỉ có thể ăn một miếng.”
Vân Hinh lập tức vui vẻ lại, cô bé vâng một tiếng, sau đó ăn một miếng gạch tôm.
Bọn họ giải quyết hai con tôm hùm xong, một con cua pha lê Úc hấp lại được đưa lên, An Lương lại bắt đầu lột vỏ, cậu gỡ một cái càng cua cho Vân Hinh, sau đó lột cái càng còn lại cho Vân Hi Nguyệt.
Cách đó không xa, thỉnh thoảng Vương Đức Phát nhìn về phía An Lương và Vân Hi Nguyệt, ông ta tò mò hỏi: “Ông An này, con của ông có quan hệ gì với cô Vân vậy?”
Sao An Thịnh Vũ có thể không nhận ra thái độ của Vương Đức Phát thay đổi là vì Vân Hi Nguyệt?
“Giám đốc Vương, ông xem tin tức này một chút.” An Thịnh Vũ tìm thấy bài báo có liên quan đến tai nạn thang cuốn ở Trung tâm Quốc Kim, sau đó đưa điện thoại cho Vương Đức Phát.
Khi Vương Đức Phát đọc bài báo, An Thịnh Vũ kể chuyện An Lương đã cứu được Vân Hinh.
Vương Đức Phúc trả điện thoại lại, ông ta trầm một lúc, mới thở dài nói: “Ông An, vận may của ông tốt quá đi!”
“Phương án của ông cần cặn kẽ một chút!” Vương Đức Phúc giải thích.
An Thịnh Vũ không nhịn được lộ ra một nụ cười, ông nghe hiểu ý của Vương Đức Phúc, hy vọng hợp tác vốn mong manh, bây giờ là ván đã đóng thuyền!