Chương 90. Không Phải Tôi Tới Để Tán Gái!
Chuyến bay An Lương ngồi, hạ cánh xuống sân bay quốc tế của Đế Đô một cách an toàn.
Người đàn ông trung niên mập mạp nhờ ưu thế ghế ngồi gần lối đi, ông ta nhanh chóng rời máy bay, rốt cuộc ông ta cũng xấu hổ không chịu nổi rồi sao?
“Chàng trai, chúng ta thêm wechat không?” Trần Tư Vũ chủ động mở miệng.
Là một người đàn ông tốt, An Lương nghiêm ngặt tuân thủ hai nguyên tắc: Không chủ động, không cự tuyệt.
Cậu không chủ động xin wechat của Trần Tư Vũ, nhưng nếu Trần Tư Vũ muốn thêm wechat, An Lương sẽ không cự tuyệt.
Nhất định phải làm người đàn ông tốt!
An Lương và Trần Tư Vũ thêm wechat xong, An Lương chủ động hỏi thăm: “Cô chuẩn bị đi đâu?”
“Cậu cũng muốn tiễn tôi?” Trần Tư Vũ hỏi lại.
An Lương gật đầu: “Nếu tiện đường, đương nhiên không có vấn đề gì.”
“Nếu không tiện đường thì sao?” Trần Tư Vũ hỏi lại.
An Lương đáp lại nói: “Xe của khách sạn, tiện đường khắp thành phố.”
Trần Tư Vũ nở nụ cười: “Miễn cưỡng tiện đường! Cậu ở gần Nhật Đàn, tôi ở cạnh Thiên Đàn.”
“Cạnh Thiên Đàn...” Lương do dự: “Tôi không quen thuộc đường xá ở Đế Đô, cô học trường nào?”
Thái độ không biết thì hỏi của An Lương giành được thiện cảm của của Trần Tư Vũ.
Trần Tư Vũ đáp lại: “Học viện m nhạc Quốc gia.”
“Sốc thật!” An Lương tỏ vẻ kinh ngạc nhìn Trần Tư Vũ: “Tôi còn tưởng cô là sinh viên của Học viện Múa, kết quả lại Học viện m nhạc?”
“Tôi cũng có chị em bên Học viện Múa, nếu cậu thích con gái bên đó, tôi cho cậu cơ hội lấy lòng tôi, sau đó tôi sẽ giới thiệu cho cậu.” Trần Tư Vũ trêu chọc.
An Lương xua tay nói: “Tôi tới đây là để đi du lịch chứ không phải để tán gái.”
Lúc hai người trò chuyện, gần như toàn bộ những hành khách khác đều đã rời khỏi máy bay, An Lương bước ra lối đi, hỏi như một quý ông: “Cô gái, cô có hành lý không?”
Trần Tư Vũ cũng không khách sáo, cô gật đầu đáp lại, nói: “Chỉ có một cái vali, phiền anh đây lấy xuống giúp.”
An Lương mở ngăn đựng hành lý trên đầu ra, lấy một cái vali màu bạc xuống, vì bên trong chỉ có một cái vali này, nên cũng không cần lo lắng là lấy lộn.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, điện thoại của An Lương vang lên: “Xin lỗi, tôi nghe điện thoại trước.”
Trần Tư Vũ gật đầu.
An Lương nghe điện thoại, hóa ra là nhân viên của khách sạn Di Hanh, liên hệ nhanh như vậy, thiện cảm của An Lương đối với khách sạn Di Hanh cũng tăng lên một phần.
Kết thúc cuộc trò chuyện, An Lương đáp lại, nói: "Nhân viên của khách sạn Di Hanh gọi tới, tài xế đang đợi bên ngoài.”
“Vậy tôi cũng không khách sáo, đúng lúc đón xe về cũng tốn nhiều tiền.” Trần Tư Vũ đáp lại.
“Không cần khách sáo, dù sao cũng là xe của khách sạn, không dùng thì phí!” An Lương cười trả lời.
Hai người vừa ra đến cửa sân bay, trông thấy có người giơ tấm bảng ‘An Lương’.
An Lương vẫy Trần Tư Vũ đi theo, xác nhận thông tin đơn giản xong, tài xế nhiệt tình nói: “Cậu An, mời tới bên này, chúng tôi đã sắp xếp xong xuôi xe đưa đón.”
Người đàn ông trung niên mập mạp ôm một cục quê trên máy bay cũng lén theo sau An Lương và Trần Tư Vũ, khi ông ta nhìn thấy hai người rời đi cùng tài xế của khách sạn, cuối cùng ông ta thở dài một tiếng, sau đó lắc đầu rời đi.
Ông ta vốn cho rằng An Lương đang khoác lác, An Lương nói đặt khách sạn Di Hanh nhưng có chắc là thật không?
Vì thế ông ta đã lén đi theo quan sát, nếu không có người đến đón, ông ta có thể đắc ý nhảy cẫng lên.
Vậy mà sự thật lại tát ông ta thê thảm!
An Lương và Trần Tư Vũ không phát hiện ông ta đang lén quan sát, cho dù phát hiện thì cũng chỉ cười một tiếng.
Hai người theo sau tài xế ra bãi đậu xe, xe phục vụ của khách sạn Di Hanh là Mercedes E300L, ở phương diện cấp bậc thì thua xa Vân An Man của Ma Đô.
Dù sao cũng là dịch phụ miễn phí, lại thêm giá phòng cũng chỉ 6000 tệ một đêm, đương nhiên sẽ không dùng Rolls-Royce rồi?
“Bác tài, đi Học viện m nhạc Quốc gia trước.” An Lương dặn dò.
Tài xế nhiệt tình đáp ứng: “Không thành vấn đề.”
Cạnh tranh trong nghề khách sạn cũng rất lớn, hơn nữa yêu cầu của An Lương cũng không phải yêu cầu quá đáng gì, hoàn toàn hợp tình lý, sao tài xế có thể cự tuyệt?
Cảm giác ngồi Mercedes E300L quả nhiên không bằng Rolls-Royce Phantom, đi rồi lại dừng rồi lại đi, chừng 1 tiếng sau mới tới Học viện m nhạc Quốc gia.
Lúc xuống xe, Trần Tư Vũ chủ động nói: “Cảm ơn cậu tiễn tôi về nhà, lần sau sẽ mời cậu đi ăn cơm.”
“Lần sau là lúc nào?” An Lương trực tiếp hỏi.
“Nhắn trên wechat!” Trần Tư Vũ đáp lại, sau đó kéo vali màu bạc vào cổng Học viện.
“Cậu An, bây giờ chúng ta về khách sạn chứ?” Tài xế hỏi thăm.
An Lương gật đầu, nói: “Ừ.”
Mercedes E300L màu đen lại khởi động.
An Lương dùng wechat gửi tin nhắn cho Trần Tư Vũ: ‘Người đẹp, chừng nào cô mời tôi ăn cơm?’
Trần Tư Vũ trả lời tin nhắn: ‘Cậu ở Đế Đô mấy ngày?
Triển lãm xe ngày mai mới bắt đầu, kéo dài ba ngày, ít nhất thì An Lương sẽ ở Đế Đô ba ngày, cậu trả lời tin nhắn: ‘Chắc là bốn ngày.’
‘Vậy ngày cuối mời cậu đi ăn cơm, thế nào?’ Trần Tư Vũ trả lời tin nhắn.
An Lương đồng ý: ‘Không thành vấn đề! Tốt nhất nên sắp xếp vài món đặc sản của Đế Đô.’
‘Được, nước đậu xanh chứ? Trần Tư Vũ lập tức trả lời tin nhắn.