Chương 53: Tin dữ
Tất cả nhân viên đều đến đông đủ, mỗi người đứng ở nơi đó, vẻ mặt đau buồn.
“Võ đội!”
Mộc Phàm đi tới, sắc mặt ngưng trọng, có dự cảm không tốt.
Thấy Mộc Phàm tới, phần lớn người cũng không nhận thức hắn, có vẻ hơi kinh ngạc.
Nhưng có mấy người biết Mộc Phàm, cho nên khi nhìn thấy hắn khẽ gật đầu.
Võ Cương gật đầu với Mộc Phàm, mọi người không ai nói chuyện.
Mộc Phàm vừa tới gần nhìn, thấy mọi người đang vây quanh một loạt hộp gỗ, mỗi hộp đều in một tấm ảnh chụp.
Hủ tro cốt!
Nhìn đến những hộp này, trong lòng Mộc Phàm lộp bộp, thật sự có chuyện rồi.
Hắn nhìn chung quanh, không thấy Lăng Sa cùng vài tên đội viên lúc trước, trong lòng trầm xuống, đã suy đoán được gì đó.
Ngay sau đó hắn thấy một hủ tro cốt trong đó có hình Lăng Sa, trong lúc nhất thời sửng sốt.
“Võ đội, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, này...” Mộc Phàm không nhịn được mở miệng hỏi.
Nghe Mộc Phàm dò hỏi, Võ Cương im lặng một hồi mới thở dài một tiếng.
“Ai...” Võ Cương lắc đầu, nói: “Vốn là không muốn nói cho ngươi, nhưng ngươi cũng coi như nửa thành viên đội chấp pháp, nói cho ngươi cũng không sao.”
“Lăng Sa, còn có tên đội viên, đi bên ngoài khu quy hoạch chấp hành nhiệm vụ gặp bất trắc, toàn bộ hy sinh.”
Lời vừa nói ra, đồng tử Mộc Phàm đồng tử co chặt, tim đập hơi dồn dập.
Hắn vừa nhớ tới lần trước gọi điện thoại cho Lăng Sa không được, cũng đã cảm thấy kỳ quái, hiện tại nghe Võ Cương nói, trong lòng đều khó tránh khỏi có chút mất mát.
Hắn cùng Lăng Sa tuy rằng quen biết không lâu, cũng coi như là nửa bằng hữu, không nghĩ tới thế mà đã chết, trong lòng ít nhiều có chút buồn.
Nhìn hủ tro cố in hình Lăng Sa trước mắt, nhớ tới bộ dạng không đáng tin của Lăng Sa, bộ dạng lỗ mãng hấp tấp kia.
Lần đầu gặp mặt liền đá nát cửa buồng vệ sinh của mình, hiện tại hồi tưởng lại, trong lòng khó tránh khỏi thổn thức, không nghĩ tới chớp mắt người đã không còn.
“Nàng chết như thế nào?” Mộc Phàm im lặng một hồi mới mở miệng hỏi.
Võ Cương chần chờ, cuối cùng vẫn thở dài nói: “Là bị một đám yêu thú tập kích, trong quá trình chạy trốn lại gặp phải Kẻ thất lạc, cuối cùng toàn bộ tiểu đội hy sinh.”
“Chúng ta nhận được tín hiệu cầu cứu lập tức chạy đến, chỉ tìm được một ít vụn thi thể, còn có trang bị của bọn họ đều ở trong này.”
Nói đến chỗ này, vị Võ Cương tính cách rắn rỏi này cũng không nhịn xúc động, đôi mắt hơi ướt, nước mắt từng giọt lăn dài.
Tổn thất một tiểu đội, với hắn mà nói là sự đả kích rất lớn.
Mộc Phàm nghe xong im lặng, yêu thú tập kích rất bình thường, nhưng hắn không biết Kẻ bị lạc mà Võ đội vừa nói là cái thứ gì.
“Võ đội, Kẻ thất lạc là cái gì?” Mộc Phàm có chút không hiểu hỏi.
Võ Cương còn chưa kịp nói, một đội viên bên cạnh cố nén đau buồn mở miệng.
“Để ta nói đi.”
Hắn lau nước mũi, rưng rưng nói: “Cái gọi là Kẻ thất lạc, chỉ một ít nhân loại bị năng lượng dị chủng ăn mòn thần trí, hóa thành một đám con rối chỉ biết giết chóc.”
“Bọn họ hơn phân nửa là một ít nhà thám hiểm, hoặc là một ít Liệp yêu giả... Tóm lại, sau khi bị năng lượng dị chủng ăn mòn đã mất trí, hoàn toàn không phải nhân loại.”
Nghe đến đây, Mộc Phàm cuối cùng hiểu rõ, trong lòng có cảm giác áp lực, rất không thoải mái.
Nhìn những hủ tro cốt trước mắt, tám người, một tiểu đội hy sinh toàn bộ, hắn thấy trên hủ tro cốt của Lăng Sa có một đồ vật quen thuộc.
Đó là chuỷ thủ Lăng Sa từng dùng, bị chặt đứt một đoạn, bên trên dính một vết máu đỏ, có mùi hôi tanh.
Loại mùi vị tanh hôi này, như một loại máu thúi, làm hắn nhịn không được nhíu mày.
“Võ đội, chẳng lẽ cao tầng khu thứ tám không có phái người đi tiêu diệt những thứ mang đến sự uy hiếp này sao?”
Mộc Phàm nghĩ không ra mở miệng hỏi.
Đám người Võ Cương vừa nghe đều lộ ra vẻ chua xót, một đám lắc đầu thở dài, không rõ là ý gì.
Thấy Mộc Phàm có chút khó hiểu, Võ Cương mới, giải thích: “Bên trên tự nhiên có lực lượng đi tiêu diệt chúng nó, nhưng chung quy không có biện pháp giết sạch sẽ a.”
“Hơn nữa, uy hiếp bên ngoài khu quy hoạch cũng không phải là uy hiếp lớn nhất, thật ra uy hiếp lớn nhất đến từ dị vực.”
Võ Cương nói đến chỗ này dừng một chút, hắn nhìn Mộc Phàm, trên mặt lộ ra sự vui mừng.
Chỉ nghe hắn nói: “Ngươi sắp tiến vào Thanh Bắc cao giáo, dù ta không nói ngươi cũng sẽ tiếp xúc với mấy thứ này, cho nên liền không cần ta nhiều lời.”
“Thật ra lần này gọi ngươi lại đây là có một chuyện quan trọng.”
Võ Cương nói đến đây ngừng hạ, nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Mộc Phàm, hiển nhiên Mộc Phàm không biết hắn gọi lại đây làm gì.
Im lặng một hồi, Võ Cương đột nhiên mở miệng nói: “Vừa rồi, quan chủ khảo Thanh Bắc cao giáo, Tra Lý Tư, gọi điện thoại cho ta.”
Tin tức này làm Mộc Phàm sửng sốt thật lâu, Tra Lý Tư gọi điện thoại cho hắn?
Chỉ nghe Võ Cương cười khổ nói: “Ta không nghĩ tới, Tra Lý Tư thế mà coi trọng ngươi như vậy, biết ngươi vào đội chấp pháp lập tức gọi cho ta.”
“Hắn nói gì đó?” Mộc Phàm tò mò hỏi.
Những người khác đều có biểu tình quái dị, nhìn về Mộc Phàm khiến toàn thân hắn không thoải mái.
Chỉ nghe Võ Cương chậm rãi nói: “Hắn nói cho ta, ngươi đánh bại một vị giám khảo, thiên phú tiềm năng hơn người, là thiên tài trăm năm khó gặp, con đường của ngươi không ở đội chấp pháp, kêu ta không nên cột ngươi vào nơi này.”
“Hả..” Mộc Phàm sửng sốt, có chút cạn lời.
Tra Lý Tư thế mà gọi điện cho Võ Cương, nói thẳng muốn hắn thả người, ý rất rõ ràng, Mộc Phàm không thích hợp với đội chấp pháp.
Võ Cương lộ ra một nụ cười khổ: “Tên kia vừa gọi tới liền giáo huấn một trận, nói đến ta cứng miệng không trả lời được.”
“Nói trắng ra là đội chấp pháp chúng ta chỉ là giữ gìn khu quy hoạch khu cùng an toàn trong khu hoạch, thật sự không thích hợp với ngươi.”
Nói đến điểm này, sắc mặt Võ Cương phức tạp, nhìn Mộc Phàm từ trên xuống dưới, càng xem càng hài lòng.
Hắn cười nói: “Cả đời ta chưa bao giờ nhìn lầm, ngươi quả nhiên không giống người thường, có thể được đến quan chủ khảo Thanh Bắc cao giáo Tra Lý Tư khen ngợi như vậy, tương lai của ngươi không thể lường được."
“Nói ta nghe, ngươi thật sự đánh thắng một vị giám khảo sao?” Võ Cương vẫn có chút khó tin, hỏi.
Mộc Phàm có chút xấu hổ, dù sao không phải chuyện vẻ vang gì cả, nhân lúc người ta có ám thương mới có cơ hội, cũng coi như không lên mà đánh bại đối phương.
“Cũng không tính đánh bại, chỉ là đối phương có ám thương, mới để ta chui chỗ trống.” Mộc Phàm cười khổ giải thích một câu.
Đám người Võ Cương nhìn nhau, bị làm cho kinh ngạc.
Phải biết rằng mỗi một giám khảo Thanh Bắc cao giáo đều là cường giả cấp độ Tiên thiên, Mộc Phàm nhỏ tuổi như thế này mà có thể đánh bại cao thủ Tiên thiên, đủ để chấn động nhân tâm.
Không quan tâm là dùng biện pháp gì, tóm lại, đánh bại chính là đánh bại, người ta thừa nhận bị đánh bại chính là một sự thật không thể chối cãi.
“Tốt!” Võ Cương cười ha hả.
Hắn trấn an nói: “Ta không nhìn lầm người, ngươi quả nhiên không làm ta thất vọng, thôi, Tra Lý Tư nói đúng, nhân tài giống ngươi không nên bị mai một ở chỗ này.”
“Đây là hồ sơ thân phận của ngươi, bên trong còn có một chút đồ vật là ta cho ngươi, lấy về xem đi, con đường tương lai liền ở dưới chân ngươi, đi Thanh Bắc, không nên làm mất mặt khu thứ tám.”
Võ Cương lấy một túi tài liệu túi đưa qua, nghiêm túc nói.
Mộc Phàm tâm tư vừa động, tiếp nhận, bên trong đúng là hồ sơ của hắn, vốn là nộp vào đội chấp pháp.
Nhưng hiện tại Tra Lý Tư tự mình gọi điện thoại tới muốn người, Võ Cương cũng không có biện pháp, chỉ có thể thả người, cho Mộc Phàm tự mình tung cánh.
Có lẽ thành tựu tương lai sẽ càng thêm chấn động, đối với khu thứ tám, thậm chí đối với nhân loại tới nói làm sao mà không phải là tăng thêm một phần lực lượng.
Mộc Phàm không hiểu những chuyện này, nhưng biết ý nghĩa trong đó, Tra Lý Tư không muốn hắn bị trói buộc ở đội chấp pháp, cho nên tự mình đòi người.
Hơn nữa, danh ngạch đề cử vẫn là mặt trên phát xuống, Thanh Bắc cao giáo mới là chỗ dừng chân kế tiếp của Mộc Phàm.
“Đa tạ Võ đội.”
Tâm tình Mộc Phàm có chút nặng nề, nghe được tin tức Lăng Sa tử vong, sắc mặt có chút u ám, có nhận thức rõ ràng hơn đối với sự nguy hiểm của khu vực chờ quy hoạch ngoài khu thứ tám.
Lăng Sa, lại chết đi như vậy.
“Ai...”
Mộc Phàm than một tiếng nói: “Võ đội, ta đây đi trước.”
Nói xong hắn không rên một tiếng cầm tài liệu cáo biệt Võ Cương cùng các thành viên đội chấp pháp.
Mọi người đều yên lặng nhìn Mộc Phàm rời đi, không có người nào nói thêm, rất nhiều người đều âm thầm đưa ra một lời chúc phúc.
“Tương lai nhân loại, chung quy là dựa vào một thế hệ lại một thế hệ nhân tài trẻ tuổi, chúng ta đều già rồi.”
Võ Cương nhìn bóng dáng Mộc Phàm rời đi, nhịn không được lẩm bẩm tự nói nói, mọi người chung quanh nghe xong đều im lặng.