Chương 54: Lời mời quái dị
Đi trên đường phố trong khu thứ tám, nhìn cảnh tượng bốn phía, người đến người đi, đột nhiên có chút miên man.
Với hắn mà nói, thế giới này chung quy vẫn xa lạ, từ nhỏ liền cảm giác không hợp với thế giới này, đây là một loại bệnh chung của người xuyên việt.
Nhớ tới chuyện Lăng Sa chết, tâm tình Mộc Phàm có chút phức tạp, thế giới này tràn ngập nguy cơ, không biết rõ khi nào sẽ chết.
Một người khoẻ mạnh, chớp mắt đã chết, trong lòng khó tránh khỏi thổn thức.
“Thế giới này, chung quy cần dựa vào thực lực để nói chuyện.”
Trên đường, Mộc Phàm dừng bước chân, nhìn đám người bốn phía, không ít người đều là người luyện võ.
Thật ra điểm này đối với Mộc Phàm mà nói là cực kỳ tốt, chỉ cần có thực lực cường đại, dù ở thế giới nào cũng có địa vị cực cao.
Mộc Phàm yên lặng suy nghĩ kế hoạch tiếp theo, đi Thanh Bắc cao giáo, học tập võ học, tri thức tu chân, pháp thuật càng cao thâm hơn.
Càng quan trọng hơn là học được kỹ thuật luyện dược, luyện khí, từ đó nhờ hệ thống trợ giúp tăng cấp bậc, sau đó luyện dược, luyện khí kiếm lấy càng nhiều tiền tài tăng lên thực lực.
“Xem ra, không có một nguồn thu nhập cố định thì không làm được chuyện gì.”
Mộc Phàm lầm bầm lầu bầu nói, trong lòng có quyết đoán.
Hắn cần có nguồn tài chính cố định mới được, nếu không căn bản không có biện pháp chống đỡ hắn không ngừng tăng lên.
“Không rõ tiểu tử Mộc Hiên này ra sao, nhưng chắc chắn trên người hắn có bí mật nào đó.”
Trong lòng Mộc Phàm bỗng nhiên nghĩ đến một người, là Mộc Hiên, đứa con riêng dẫm lên hắn thượng vị.
Tiểu tử này có bí mật, nếu không không có khả năng vô duyên vô cớ đột nhiên phất lên, nhất định giống như hắn, cũng có cơ duyên nào đó.
Bất tri bất giác, Mộc Phàm về tới cổng trường.
“Mộc ca, Mộc ca, chỗ này....”
Mới vừa trở lại cổng trường, liền nghe thấy một tiếng gọi ầm ĩ, Mộc Phàm ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy một mập mạp hơn hai trăm ký chạy chậm lại.
Đúng là mập mạp.
Thấy mập mạp này, Mộc Phàm trợn trắng mắt, cười mắng: “Mập mạp, nhìn thấy ngươi chắc không chuyện gì tốt, nói đi, tìm ta có chuyện gì?”
Mập mạp tới gần, tươi cười, hề hề nói: “Mộc ca, nói cho ngươi một tin tức tốt, Bát cực quyền ta đã nhập môn.”
“....”
Nhìn bộ dáng vui vẻ của mập mạp, Mộc Phàm câm nín, cười thầm, ta có nên nói cho ngươi biết ta đã tu luyện đến Cứu cực hay không đây?
Nhưng mập mạp trong khoảng thời gian ngắn có thể tu luyện Bát cực quyền đến nhập môn, Mộc Phàm hơi kinh ngạc.
Hắn thầm nghĩ, thiên phú của mập mạp cũng không kém, có lẽ có thể bồi dưỡng một chút, dù gì hắn cũng là bằng hữu duy nhất trên thế giới này.
“Mập mạp, chăm chỉ tu luyện, tranh thủ sang năm khảo hạch vào Thanh Bắc, ta ở nơi đó chờ ngươi.”
Mộc Phàm trịnh trọng báo cho mập mạp biết, hy vọng hắn có thể khảo hạch vào Thanh Bắc cao giáo.
Đối với đề nghị này, mập mạp rũ đầu, cười khổ nói: “Mộc ca, ngươi đừng mỉa mai ta, ta như vậy còn có thể khảo hạch vào Thanh Bắc sao, đừng nói đùa.”
“Ta có thể đi vào cao trung tu chân bình thường là vui rồi.”
Mập mạp lại cười nói: “Còn không có chúc mừng Mộc ca, khảo nhập Thanh Bắc cao giáo, từ đây một bước lên trời, tương lai cần phải che chở huynh đệ a.”
“Yên tâm, có phần ngươi.” Mộc Phàm lắc đầu bật cười, vỗ vỗ vai mập mạp.
Hắn nói lời thấm thía: “Mập mạp, ngươi phải tranh đua a, ta ở Thanh Bắc chờ ngươi, nếu sang năm không vào được, liền lưu ban, năm tiếp theo lại khảo hạch, thẳng đến lúc ngươi vào được Thanh Bắc mới thôi.”
“Nghe hiểu không?”
Mộc Phàm nghiêm khắc trừng hắn, làm vốn dĩ không thèm để ý, vẻ mặt mập mạp tức khắc nghiêm lại, biết Mộc Phàm nói sự thật, nếu dám từ chối, chắc chắn không thể thiếu vài cú đá a.
Nghĩ vậy, mập mạp cười khổ nói: “Mộc ca, ngươi đang làm khó ta a, được thôi, nghe Mộc ca.”
Cuối cùng mập mạp vẫn là đồng ý đề nghị của Mộc Phàm, cười khổ trong lòng, nhưng vẫn biết Mộc Phàm vì muốn tốt cho hắn.
“Đúng rồi, mập mạp, Tôi thể quyền cùng Bát cực quyền, ngươi cần phải nghĩ cách lĩnh ngộ đến Cứu cực, có lợi ích thật lớn đối với tương lai của ngươi.”
Cuối cùng, Mộc Phàm bắt đầu chỉ điểm mập mạp, hai người vừa đi vừa giảng bài, hắn giảng giải ý nghĩ tinh tuý của Tôi thể quyền cùng Bát cực quyền cho mập mạp.
Lần giảng giải này làm mập mạp rộng mở thông suốt, lĩnh ngộ hai loại quyền pháp, có lý giải mới.
Dù sao Mộc Phàm đã tu luyện tới lĩnh vực Cứu cực, chỉ điểm mập mạp dư dả, hoàn toàn chính là như thể hồ quán đỉnh, giúp mập mạp có nhiều lý giải cùng thu hoạch.
“Mập mạp, ngươi ở cửa chờ ta có phải có việc gì hay không?” Mộc Phàm ngay sau đó nhớ tới chuyện này.
Mập mạp vừa nghe lập tức tỉnh ngộ: “Đúng rồi, thiếu chút nữa đã quên chuyện chính.”
“Mộc ca, sơ tam đã có bốn tên thông qua khảo hạch ban đầu, người bên ngoài tới cũng có ba tên thông qua khảo hạch, chuẩn bị tiến hành khảo hạch tiếp theo.”
Mập mạp nói ra tin tức này, nhị trung sơ tam có bốn người thông qua khảo hạch, bên ngoài có ba người.
Trong đó một người đúng là vị được gọi là thiên tài nhà nghèo Triệu Tuyên kia, hắn thông qua khảo hạch là chuyện rất bình thường.
Hai tên khác thì Mộc Phàm không quen biết, nghe mập mạp nói hai người này là một nam một nữ, hình như còn đi cùng nhau.
“Trừ Triệu Tuyên, còn có một người tên Lữ Nguyên, cùng với một cô nàng tên Hà Dĩnh, hai người đều có tu vi Tôi thể viên mãn, đã trải qua mười lần linh khí tôi thể, rất cường đại.”
Mập mạp liên tiếp giới thiệu, giải thích tin tức mình biết.
Mộc Phàm nghe xong như suy tư gì đó, gật gật đầu hỏi: “Vậy mấy người sơ tam thông qua khảo hạch, là những ai?”
“Kia còn phải nói, đương nhiên là bốn tên xếp hạng đầu, mấy tên xếp hạng đằng sau đều rơi đài, không thể thông qua khảo hạch.”
Mập mạp nói đến chỗ này liền lắc đầu, hắn nói: “Ngươi còn nhớ rõ tên xếp đệ nhất Đường Xán kia sao, hắn giống ngươi nói muốn đánh bại giám khảo, kết quả bị đánh thảm.”
Mộc Phàm nghe xong rất là kinh ngạc: “Đường Xán? Tên kia cũng muốn đánh bại giám khảo, lấy tự tin từ đâu?”
“Không rõ hắn học được một loại võ học cao thâm từ nơi nào, đột nhiên bùng nổ, giám khảo đều bị đả thương, nhưng bởi vì phản phệ nên bị đánh rất thảm, cái loại võ học này hình như phản phệ rất lớn.”
Mập mạp nói như có chuyện lạ.
Mộc Phàm thì suy đoán hẳn là võ học cường đại nào đó, cái loại giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm, có khiếm khuyết rất lớn.
“Còn có ai?” Mộc Phàm nhẹ giọng hỏi.
Mập mạp vừa muốn nói chuyện, đột nhiên thân thể ngừng lại, hai mắt trợn tròn nhìn phía trước.
“Mập mạp ngươi bị sao?” Mộc Phàm kinh ngạc.
Chỉ thấy hai mắt mập mạp trợn tròn, hình như thấy chuyện gì đó làm hắn phẫn nộ, cái trán đỏ lên, gân xanh nổi đầy.
“Khốn nạn.” Mập mạp bóp chặt tay, nhìn rất phẫn nộ.
Mộc Phàm nhíu mày, nhìn theo ánh mắt hắn, vừa lúc thấy một nam một nữ đang từ khu dạy học đi đến.
Hai người vừa nói vừa cười, hơn nữa biểu hiện cực kỳ thân mật, tay nắm tay, như một đôi tình nhân, mới từ trong ký túc xá đi ra.
Trông dáng vẻ là vừa mới làm chuyện tốt.
Mộc Phàm lắc đầu, hai người kia hắn biết, đều cùng ban với mập mạp, mà cô gái kia đúng là người mập mạp thầm thích.
Nhìn thấu điều này, Mộc Phàm lập tức hiểu.
Hắn cười nói: “Mập mạp, muốn ta thay ngươi đánh chết tiểu tử kia hay không?”
Nghe thế, mập mạp lập tức bừng tỉnh, nhìn nhìn hai người đã đến gần kia, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
“Mộc ca, không cần, loại nữ nhân này ta không cần, buổi sáng còn nhận lời đi ăn tối với ta, đảo mắt liền đi theo tiểu tử kia.”
Nói xong, vẻ mặt mập mạp lạnh ngắt.
“Mập mạp, chăm chỉ tu luyện, chờ ngươi có thực lực cường đại, còn buồn rầu vì không có nữ nhân sao?”
Mộc Phàm nhẹ nhàng vỗ vai mập mạp an ủi một câu, nói lời thật lòng.
Thế giới này, ngươi có thực lực, còn lo không có nữ nhân, cho không cũng có một đống.
“Mộc ca, ta hiểu.”
Mập mạp thay đổi, cả người đều trở nên khác hẳn, tóm lại, Mộc Phàm cảm thấy đây là chuyện tốt, có lẽ từ lúc này trở đi, mập mạp sẽ càng nỗ lực tu luyện.
“Đúng rồi Mộc ca, vừa rồi Đồng Tâm tìm ta, hẹn ngươi buổi tối gặp nhau ở núi sau trường học.”
Mập mạp mang vẻ mặt cổ quái nhìn Mộc Phàm nói.
Tin tức bất ngờ làm Mộc Phàm hoàn toàn sửng sốt.
“Đồng Tâm?”
“Ngươi nói nàng hẹn ta buổi tối đến sau trường?”
Mộc Phàm khiếp sợ hỏi, ngơ ngác hỏi có phải hay không.
Mập mạp gật đầu thật mạnh, cười hề hề nói: “Mộc ca, cố lên nha, Đồng Tâm chính là nữ thần thiên tài của nhị trung chúng ta a.”
“Cố cái đầu ngươi, ta với nàng không có bất luận kỳ liên quan gì!” Mộc Phàm cười mắng một tiếng.
Đồng Tâm, là một trong những thiên tài nhị trung, ở trong trường học xếp hạng thứ hai, không phân cao thấp với Đường Xán.
Nhưng Mộc Phàm thắc mắc chính mình cùng đối phương không có một chút quan hệ gì, thậm chí chưa từng nói một câu với nhau, trước kia Mộc Phàm chính là trò cười trong trường học, hai người hoàn toàn không qua lại.
Hiện tại đột nhiên nghe đối phương hẹn mình buổi tối gặp nhau, thật sự là quỷ dị a.
“Mộc ca, nữ thần chủ động hẹn ngươi, cơ hội khó có được nha.” Mập mạp cười hì hì hỏi.
Mộc Phàm trợn trắng mắt, cười mắng: “Đầu óc động kinh sao, đột nhiên hẹn ta buổi tối đến sau núi, chỗ này chắc chắn có vấn đề, ngốc mới đi, ta không rảnh đi gặp nàng.”
“Đi thôi, đi xem khảo hạch hôm nay có ai thông qua.”
Mộc Phàm nói xong đi hướng luyện võ trường, hôm nay là ngày cuối cùng khảo hạch, không biết có mấy tên có thể thông qua.