Chương 55: Quân thể trạng đấu thuật
----
Lúc chiều tối, kết thúc một ngày khảo hạch cuối cùng.
Cả ngày hôm nay, có không ít người khảo hạch nhưng lại không có một ai thông qua.
Không thể không nói, khảo hạch của Thanh Bắc cao giáo thật sự không dễ dàng, đây mới chỉ là khảo hạch bước đầu thôi, còn có các khảo hạch khác.
Trong trường học, không ít người mang vẻ mặt thất hồn lạc phách, không thông qua khảo hạch, tâm tình tự nhiên không thể tốt được.
Tuy rằng không đậu Thanh Bắc cao giáo, nhưng các cao giáo tu chân khác vẫn được, hơn nữa khảo hạch không nghiêm khắc như vậy.
Toàn bộ nhị trung thông qua khảo hạch ban đầu là bốn người xếp hạng top 4 sơ tam, Đường Xán, Đồng Tâm, còn có xếp hạng thứ ba, thứ tư Ngô Thiếu Minh, Lưu Vĩnh.
Còn những người tới từ bên ngoài chỉ có ba người Triệu Tuyên, Lữ Nguyên, Hà Dĩnh thông qua khảo hạch.
Điều này làm cho rất nhiều người cảm giác Thanh Bắc cao giáo thật sự quá khó khăn.
“Mộc ca, tính luôn cả ngươi chỉ có tám người thông qua khảo hạch, quá khó, sang năm ta chắc chắn là không có hy vọng rồi.”
Nhìn khảo hạch cả ngày nay, trong lòng mập mạp chịu đủ đả kích.
Toàn bộ nhị trung chỉ năm người thông qua bao gồm cả Mộc Phàm, bên ngoài ba người, tổng cộng chỉ tám người thông qua khảo hạch ban đầu.
Kế tiếp còn có các khảo hạch khác, nói không chừng có thể bị đào thải tiếp, tóm lại, muốn tiến vào Thanh Bắc cao giáo không phải dễ dàng như vậy.
“Yên tâm, chăm chỉ tu luyện là được, chuyện sau này ai có thể nói chính xác?”
Mộc Phàm trấn an vài câu, mập mạp có chút bất đắc dĩ, không có lòng tin.
“Hơn nữa, đây chỉ là nhị trung khảo hạch, ta suy đoán khảo hạch ở các trường học khác có không ít người thông qua.”
Như trường nhất trung nơi Mộc Hiên học, không biết gia hỏa này có tham gia khảo hạch hay không, gần đây không biết tiểu tử này đang làm gì.
Hai người thẳng đến nhà ăn, đầu tiên là ăn một bữa cơm.
“Mộc ca, ta đây đi về trước.”
Ăn uống no đủ, mập mạp tạm biệt Mộc Phàm, một mình trở về ký túc xá.
Còn lại mình Mộc Phàm bước chậm nơi vườn trường, mấy đồng học đi ngang đều bàn luận về khảo hạch chiêu sinh của Thanh Bắc hai ngày nay.
Không ít người hưng phấn nghị luận, nhưng càng có nhiều người nói về Mộc Phàm.
Mộc Phàm vốn chính là trò cười của nhị trung, nhưng hiện tại đột nhiên một tiếng hót kinh người, có thể nói là một trận chiến thành danh, toàn bộ trường học trên dưới đều đang nói về hắn.
Cả hiệu trưởng mới cũng buồn bực, không nghĩ ra Mộc Phàm vì sao có loại bản lĩnh này, chẳng lẽ những biểu hiện lúc trước đều là giả vờ sao?
Màn đêm dần dần buông xuống, vườn trường dần dần ít người, Mộc Phàm đi đi, bước chân chợt dừng, nghĩ tới lời nói vừa rồi của mập mạp.
“Vì sao Đồng Tâm hẹn ta ra núi sau trường học?”
Mộc Phàm đứng yên trên đường, trong lòng đang suy tư vấn đề này.
Đối với Đồng Tâm, thật ra hắn không biết nhiều lắm, thậm chí hai người chưa từng tiếp xúc, vì sao đột nhiên hẹn hắn đi sau núi.
Chuyện này thật kỳ quái!
“Đồng Tâm này đang tính toán điều gì?” Mộc Phàm nghĩ không ra.
Đơn giản là không nghĩ nữa, dù sao không định đi, quan tâm làm gì.
Vô duyên vô cớ đột nhiên chạy tới hẹn mình, Mộc Phàm lại không phải thằng ngốc, tự nhiên sẽ không tới chỗ hẹn.
Cho nên Mộc Phàm trực tiếp ra khỏi vườn trường.
........
Đêm, dần dần đen hơn.
Ở ngọn núi sau trường học sau, có một mảnh đất trống, nơi đó thường có người luyện võ.
Lúc này, trên đất trống có một người đang đứng, nhìn từ sau lưng, dáng người cao gầy, lồi lõm quyến rũ, từ phía sau nhìn tới hoàn là đường cong.
Nàng chính là xếp hạng thứ hai trong nhị trung, Đồng Tâm, một nữ sinh có thực lực cường đại, hơn nữa còn xinh đẹp gợi cảm.
Đồng Tâm mặc một bộ trang phục huấn luyện, tôn lên thân hình thướt tha của nàng, trong bóng đêm mờ ảo, có vẻ rất mê người.
Nhưng nơi này chỉ có mình nàng, tự nhiên không ai thưởng thức phong cảnh khó có được này.
Đồng Tâm đợi hơn một giờ, vẫn không thấy người mình chờ xuất hiện.
“Thế mà không tới?” Đồng Tâm nhìn lướt qua bốn phía, hơi chau mày.
Đợi thật lâu, không thấy Mộc Phàm xuất hiện, trong lòng Đồng Tâm bỗng nhiên trào ra một chút bất mãn.
Chính mình chủ động mời, đối phương thế mà không tới.
“Mộc Phàm, dám để ta leo cây.”
Lại đợi thêm nửa giờ, Đồng Tâm rốt cuộc tin tưởng Mộc Phàm sẽ không tới, trong lòng tức khắc nổ tung.
Chính mình hẹn một người, chưa bao giờ gặp được loại tình huống này, vốn tưởng rằng Mộc Phàm sẽ đến, không nghĩ tới sự đả kích đến quá nhanh, quá đột ngột.
Trong lòng tức giận, thầm nói: “Ngươi chờ đó, đừng để ta tóm được ngươi, nhất định cho ngươi đẹp mặt.”
Phanh!
Nói xong, Đồng Tâm vỗ một chưởng vào cây to bên cạnh, cây to phải hai người ôm mới hết lập tức nổ thành mảnh vụn.
Nàng thở phì phò rời đi, toàn bộ rừng cây im ắng, khôi phục yên tĩnh, tường hòa.
Vèo!
Nàng rời đi không bao lâu, một bóng đen lặng yên hiện lên, nhìn Đồng Tâm thở phì phò rời đi.
“Đồng Tâm, vì sao ngươi phải tìm hắn?” Bóng người lẩm bẩm tự nói, nhìn bóng dáng Đồng Tâm.
Vị học sinh thiên tài nhị trung này thật sự tới sau trường học, hơn nữa xem tình huống là chờ đợi Mộc Phàm.
Chỉ tiếc, Mộc Phàm trực tiếp bỏ qua, căn bản không quan tâm, dù sao cũng không rõ đối phương đang làm trò gì.
“Đồng Tâm a Đồng Tâm, ngươi quá ngây thơ rồi, thật sự cho rằng hắn có thể giúp ngươi sao?”
Người này đi ra khỏi rừng cây, đã trông thấy được khuôn mặt hắn, thế mà là thiên tài xếp hạng nhất nhị trung, Đường Xán.
“Trên đời này, nếu có người có thể giúp ngươi, chính là ta, sớm hay muộn ngươi cũng sẽ tìm đến ta.”
Hắn nhìn phương hướng Đồng Tâm rời đi, khóe miệng cong lên.
Nói xong hắn xoay người ẩn vào trong rừng cây, chớp mắt biến mất không thấy.
Rừng cây nhỏ lại lần nữa rơi vào yên tĩnh, không có người nào biết, vừa rồi Đồng Tâm cùng Đường Xán đều tới nơi này.
Mộc Phàm càng không biết, Đồng Tâm vì sao đột nhiên hẹn mình tới chỗ này, dù sao đã cảm thấy trong đó có vấn đề tự nhiên sẽ không tới.
Bên kia, Mộc Phàm về tới biệt thự.
Mới vừa về tới,, di động liền vang lên.
“Lâm lão sư?” Mộc Phàm nghe điện thoại, có chút kinh ngạc.
Người gọi điện thoại tới chính là Lâm Cảnh Phong, rất ngoài ý muốn.
“Mộc Phàm, vốn muốn tiến hành huấn luyện đặc thù cho ngươi, nhưng hiện tại xem ra đã không cần.”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng Lâm Cảnh Phong, trong giọng nói mang theo một chút nhẹ nhõm, giống như được giải thoát.
Mộc Phàm nghe mà đầu đầy dấu chấm hỏi, nhưng chuyện tốt thì mình cảm ơn: “Lâm lão sư, ta còn phải đa tạ ngươi đã cho ta Tôi thể dịch, có tác dụng rất lớn đối với ta.”
“Không cần đa tạ, chỉ cần ngươi tu luyện có thành tựu là lời cảm ơn sâu sắc nhất đối với ta rồi.”
Lâm Cảnh Phong nói: “Đúng rồi, nếu ngươi thông qua khảo hạch, ngày mai sẽ khởi hành đi Thanh Bắc cao giáo, tự chuẩn bị sẵn sàng, ta không thể đi cùng ngươi.”
“Chúng ta, gặp lại ở Thanh Bắc.”
Đô đô...
Nói xong, Lâm Cảnh Phong trực tiếp tắt điện thoại.
Mộc Phàm gãi gãi đầu, có chút không rõ, vị Lâm lão sư này quan tâm hắn đối vượt mức bình thường, cảm giác kỳ kỳ quái quái.
Không nghĩ ra thì không nghĩ nữa, ngồi trên sô pha, Mộc Phàm cầm lấy túi tài liệu mà Võ Cương đã đưa cho hắn, mở ra.
Bên trong có tư liệu cá nhân của Mộc Phàm, ngày mai phải nộp cho Tra Lý Tư.
“Hả?”
Mới vừa lấy ra, Mộc Phàm liền kinh ngạc phát hiện, bên trong không chỉ có tư liệu của hắn, còn có một quyển sách.
“Quân thể trạng đấu thuật?”
Hai mắt Mộc Phàm trừng lớn, nhìn quyển sách này, trong lòng bỗng nhiên nhớ tới lời Võ Cương nói trước đó.
Hắn nói có đồ vật cho mình, vốn không để ý, hiện tại vừa thấy thứ này liền rõ rồi, chính là Võ Cương cho hắn quyển Quân thể trạng đấu thuật này a.
Quân thể trạng đấu thuật, chính là một loại võ học chiến đấu cực kỳ cao thâm, chỉ có nhân tài đội chấp pháp hoặc là nhân tài trong quân đội mới có thể tu luyện.
Không nghĩ tới, Võ Cương lại cho hắn một quyển Quân thể trạng đấu thuật.
“Thôi, về sau trả lại ân tình này.”
Tâm tình Mộc Phàm có chút phức tạp, mình còn chưa có lập công đây, liền cầm chỗ tốt rồi, chung quy là một phần nhân tình, về sau lại nghĩ cách trả lại là được.
Vứt đi tạp niệm, Mộc Phàm mở Quân thể trạng đấu thuật ra, bắt đầu cẩn thận nghiêm túc quan sát.