Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 59: Khác thường

Chương 59: Khác thường


“Vì sao các ngươi phải ép buộc ta?”
Trong Cửu Cung trận, áo đen của Mộng Li bay phần phật, cả người tản ra một hơi thở cường đại.
Một màn sương đỏ đen bao phủ, làm nàng trở nên quỷ dị.
“Yêu nghiệt, ai cũng có thể giết chết.”
Nam tử hừ lạnh một tiếng, cầm trường kiếm trong tay đạp không mà đến, cường giả Kim Đan, cao thủ Luyện Khí ngưng hình khiến người người kính sợ.
“Ngươi chạy ra sát hại con người, thúc thủ chịu trói đi.”
Khi tên nam tử kia khi nói một câu hơi thở liền cường đại một phần, lúc tới gần, toàn thân phát ra một vầng sáng vàng.
Bảo kiếm hình thành từ Luyện Khí trong tay còn toé lên ánh lửa, bên trên có từng vòng phù chú.
“Tam Phạn kiếm chú!”
Vừa dứt lời, nam tử vung trường kiếm, bổ một kiếm về phía Mộng Li trong Cửu Cung trận, trong nháy mắt, ánh lửa bốc lên tận trời, chiếu sáng đỏ bừng cả một vùng tăm tối.
Oanh!
Ánh lửa vẩy ra, trong trận, áo đen trên người Mộng Li cháy thành tro tàn, để lộ gương mặt của nàng.
Mộng Li chậm rãi ngẩng đầu, tóc dài bay bay, giữa mày có một ấn ký quỷ dị phát ra ánh sáng đỏ đen, yêu khí xông tận trời.
“Là các ngươi ép ta.” Ánh mắt Mộng Li lạnh nhạt, đôi tay chuyển động, yêu khí trong cơ thể hội tụ, hóa thành một chùm sáng kinh người, năng lượng khủng bố dọa người.
“Yêu nghiệt, còn muốn hại người.” Nam tử giận tím mặt.
Hắn một bước nhảy lên không, tay giơ cao trường kiếm, từng vòng phù văn lập loè, ánh lửa hội tụ, hóa thành một luồng lửa lớn bốc cháy hừng hực.
“Liệt diễm chú, giết!”
Chỉ nghe một tiếng hét lớn, lửa cháy phừng phừng cuốn xuống, hóa thành một con rồng lửa từ trên trời giáng xuống, oanh kích vào người Mộng Li.
Khoảnh khắc đó, cả bầu trời đều màu hồng, trong bóng đêm, ánh lửa chiếu tận trời cao.
Một thanh bảo kiếm từ trên trời chém xuống, cuốn theo ngọn lửa vô tận phá vỡ yêu khí thật mạnh, mũi nhọn đâm vào, xuyên qua thân thể Mộng Li.
Phụt một tiếng, Mộng Li bị trường kiếm đâm thủng, cả người bắt đầu bốc cháy.
“Bạo!”
Mộng Li kêu to, yêu khí sôi trào, cơ thể bỗng nhiên nổ mạnh, tựa như một quả bom nổ tung.
Đất rung núi chuyển, toàn bộ đình nhỏ hóa thành bột mịn, trong phạm vi năm mươi mét bị đốt cháy không còn một mảnh, tàn lửa rơi rụng bốn phía.
“Hả?”
Đang trên đường trở về, Mộc Phàm bỗng nhiên dừng lại, xoay người nhìn, thấy được ánh lửa mãnh liệt kia, cảm nhận được một vụ nổ mạnh, trong lòng kinh ngạc.
“Dao động thật mạnh, có người đang đại chiến?”
Mộc Phàm cũng không chắc chắn, cẩn thận cảm ứng, nhận thấy được có một luồng yêu khí dao động, rất cường liệt.
Còn có một hơi thở cường đại khác, là hơi thở của người tu chân, hẳn là một vị cường giả.
Trong lòng hắn suy tư, có người tu chân đang trừ yêu, có nên đi xem hay không.
Không đợi hắn suy nghĩ xong, động tĩnh bên kia dần dần tắt, ánh lửa chậm rãi biến mất, hơi thở cũng biến mất theo.
“Hẳn là đánh xong rồi, thôi, vẫn là nên trở về ngủ.”
Mộc Phàm suy nghĩ, không đi, xoay người tiếp tục trở về biệt thự.
Bên kia, nơi diễn ra đại chiến, sau một hồi, ánh sáng tan đi, còn lại đổ nát trước mắt.
Trung tâm vụ nổ không có ai, Mộng Li biến mất, chỉ để lại một ít mảnh nhỏ rải rác, còn có chút máu, tản ra yêu khí.
“Khụ khụ... Tốt cho một yêu nghiệt, thế mà ngọc nát đá tan, đáng tiếc, có Cửu cung trận, ngươi chú định sẽ thất bại.”
Trong bụi mù, một bóng dáng chật vật đi ra, đúng là tên nam tử Kim Đan kỳ kia.
Hắn cầm trường kiếm, nhìn qua có chút chật vật, khóe miệng tràn ra chút máu, vừa rồi Mộng Li tự bạo đã làm hắn bị thương.
Nhưng chỉ là tổn thương nhẹ, sẽ khôi phục nhanh thôi.
Nam tử tiến lên kiểm tra, nhìn mảnh nhỏ đầy đất, hài lòng gật gật đầu.
“Cuối cùng cũng giết được yêu nghiệt này, đáng tiếc không thể bắt sống trở về.”
Hắn tiếc hận lắc đầu, rút kiếm bay lên không nhảy, chớp mắt biến mất trong bóng đêm, chỉ để lại nơi này bị tàn phá.
Bốn phía còn bốc khói, có ngọn lửa dần dần tắt, đại biểu cho nơi này vừa xảy ra một trận đại chiến.
Trận chiến này có động tĩnh rất lớn, kinh động không ít người, thậm chí nhanh có chấp pháp giả tới, kiểm tra hiện trường một hồi.
Đáng tiếc không thu hoạch được gì chỉ có thể phỏng đoán nơi này vừa mới phát sinh đại chiến, có người ở chỗ này đại chiến một đại yêu quái.
Việc này họ cũng không giải quyết được gì.
Trên đường trở về, trong lòng Mộc Phàm đang suy nghĩ về dao động vừa rồi, có người tu chân Luyện Khí ngưng hình đại chiến yêu vật.
Hắn không hề chú ý tới vật nhỏ trên bàn tay đang mở một đôi mắt hồng như bảo thạch, lặng yên nhìn về phương hướng trận chiến.
Đột nhiên, một sợi ánh sáng màu đỏ sậm bay tới, nhè nhẹ chui vào trong cơ thể quả cầu bông này, làm hai mắt trở nên linh động hơn.
“Hả?” Phát hiện có điều khác thường, Mộc Phàm ngừng lại, bỗng nhiên xoay người, hai mắt như điện đảo qua bốn phía.
Sắc mặt nghiêm túc, rõ ràng vừa nhận thấy được một tia khác thường, như có thứ gì đó tới gần, nhưng xem xét lại không có phát hiện bất kỳ thứ gì.
“Yêu khí?” Mộc Phàm nhíu mày, cảm giác có chút kỳ quái.
Vừa rồi có gì đó chợt lóe rồi lướt qua, vốn dĩ hắn đang suy nghĩ nên không chú ý, xem xét lại không phát hiện gì cả.
“Kỳ quái, chẳng lẽ ta cảm giác sai rồi?” Mộc Phàm lầm bầm lầu bầu nói thầm.
Hắn nhíu mày, cứ cảm thấy vừa rồi không phải ảo giác, lấy tu vi hiện tại của hắn không có khả năng xuất hiện ảo giác, nhất định là có thử gì đó đến gần rồi.
Mộc Phàm nhìn nhìn vật nhỏ trong tay, nó đang nhắm hai mắt ngáy ngủ, cẩn thận xem xét một hồi cũng không phát hiện khác thường.
Trong lòng hắn cảm thấy kỳ quái, lại nhìn nhìn bốn phía lần nữa, đáng tiếc, mặc kệ kiểm tra như thế nào, đều không có gì.
Không nghĩ ra Mộc Phàm lắc đầu, xoay người đi vào biệt thự, cầu bông trên tay hắn hé mở hai mắt, lộ ra từng tia sáng hồng nhè nhẹ.
Hai mắt lấp loé, sau đó nhắm lại ngủ tiếp.
Mộc Phàm không phát hiện sự khác thường, nhìn vật nhỏ còn đang ngủ, lắc đầu đặt nó ở đầu giường, đi tắm rửa.
Bá!
Khi Mộc Phàm đang tắm rửa, vật nhỏ trên đầu giường đang ngủ say bỗng nhiên mở mắt ra, hai con mắt hồng phát ra tia sáng kỳ lạ.
Nó nhìn nhìn Mộc Phàm đang tắm rửa trong trong phòng vệ sinh, mắt nhắm lại, lặng yên ngủ tiếp.
Sau một hồi cọ rửa, Mộc Phàm đi vào phòng khách, mở rương nhỏ ra, nhìn ba mươi cây nhân sâm bên trong.
Hắn cầm lấy một cây nhân sâm, nhẹ nhàng hít, cảm giác có một luồng mùi hương, trong lòng đều nhịn không được nói thầm, Ác ma nữ thật giàu có, dùng nhân sâm ba mươi năm nuôi sủng vật.
Cầm một cây nhân sâm, Mộc Phàm đi tới mép giường, nhìn quả cầu bông đang ngủ khò khò, nhịn không được lắc đầu.
“Thôi, ngày mai lại cho ăn.”
Mộc Phàm lắc đầu, bỏ nhân sâm lại, khóa kỹ rương, cất vào phòng.
Lúc này mới duỗi người, ngáp một cái, nói: “Có chút mệt nhọc, ngủ một giấc, vạn sự ngày mai lại nói.”
Nói xong nằm xuống, không bao lâu liền rơi vào mộng đẹp.
Trên đầu giường, vật nhỏ đột nhiên mở mắt, bình tĩnh nhìn chằm chằm Mộc Phàm một hồi rồi mới nhắm hai mắt.
Mộc Phàm đang ngủ say, nhưng tối nay, có vài người chắc chắn không ngủ được.
Đêm khuya, Mộc gia.
Gia chủ Mộc Hùng đang nghe quản gia báo cáo gì đó.
“Lão gia, sáng nay Mộc Hiên thiếu gia đã thành công thông qua khảo hạch chiêu sinh ban đầu của Thanh Bắc cao giáo.”
Quản gia nhẹ giọng báo cáo tin tức này.
“Ừ... Đã biết.” Mộc Hùng hơi hơi gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Chỉ thấy quản gia chần chờ nói: “Lão gia, còn có một tin tức, tin tức có chút... khiến ta kinh ngạc.”
“Nga?”
Mộc Hùng vừa nghe lộ ra vẻ kinh ngạc, nói: “Nói đi, tin tức gì làm ngươi mang vẻ mặt này?”
Sắc mặt quản gia cổ quái nhìn hắn, chậm rãi nói: “Ta thu được tin tức, Mộc Phàm thiếu gia thông qua khảo hạch chiêu sinh của Thanh Bắc cao giáo.”
“Hơn nữa...”
Quản gia còn chưa dứt lời, Mộc Hùng cả kinh, đứng dậy khỏi ghế.
“Ngươi vừa mới nói cái gì?”
Hai mắt Mộc Hùng sáng quắc nhìn chằm chằm quản gia, giống như nghe được tin tức mình khó có thể nghĩ tới.



Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất