Bắt Đầu Quá Mạnh Làm Sao Bây Giờ

Chương 124: Hoặc là bị đánh chết, hoặc là đánh chết kẻ thù (2)

Chương 124: Hoặc là bị đánh chết, hoặc là đánh chết kẻ thù (2)


“Ngươi... Đế Cảnh tầng thứ tư, mới chỉ mấy năm mà ngươi đột phá Đế Cảnh?”
Diệp Tiêu Huyền cười lãnh đạm, vung tay chém xuống một kiếm, giống như ngân hà trút xuống lên người Thiên Huyễn đạo trưởng.
Thấy một màn như vậy, bóng dáng Thiên Huyễn đạo trưởng chợt lóe, ba đạo hư ảnh lập tức xuất hiện trong hư không, theo kiếm quang rơi xuống, một bóng người hóa thành bột mịn.
Diệp Tiêu Huyền nhìn chằm chằm phía trước, trầm giọng nói: “Thiên Huyễn chi thân, không nghĩ tới ngươi thế nhưng có thể phóng thích ba đạo phân thân chi ảnh.”
“Nhưng thật đáng tiếc, trong không gian vạn kiếm của ta, ngươi không chỗ nào để trốn.”
Thiên Huyễn đạo trưởng tức giận nói: “Thật không nghĩ tới ngươi mạnh như vậy, nhưng muốn giết ta, ngươi chưa chắc có thể.”
Âm thanh rơi xuống, một tia sáng bắn thẳng lên trời, giống như một cây cột chống đỡ bầu trời, chắn trước mặt Thiên Huyễn đạo trưởng.
Sắc mặt Diệp Tiêu Huyền biến đổi, tự mình lẩm bẩm: “Đạo môn giới bia, xem ra lần này phải để cho Trường Sinh thất vọng rồi.”
Đạo môn giới bia, vốn chính là một kiện vô thượng chí bảo, cộng thêm tàng chứa linh khí của Lịch Đại Tổ Tiên Đạo môn, mặc kệ là phòng ngự hay là tiến công, đều là không thể chê vào đâu được.
Thiên Huyễn đạo trưởng có nó bảo hộ, muốn giết quả thật là không dễ.
“Diệp lão tổ, đây đều là ngươi bức ta, chịu chết đi!” Thiên Huyễn đạo trưởng tức giận hét to, thân ảnh đột nhiên lao về phía Diệp Tiêu Huyền, Đạo môn giới bia phóng thích vô số khí tức, vạn trượng ngân quang nghiền áp xuống.
Thấy thế.
Diệp Tiêu Huyền kiềm chế hơi thở, trong tay xuất hiện một thanh bạch ngọc kiếm: “Đã đến lúc đột phá rồi.”
Lúc trước hắn đang tưới hoa ở Tiên Điền, chuẩn bị muốn đột phá, cuối cùng bị hắn mạnh mẽ áp chế lại.
Hiện tại xem ra đột phá Đế Cảnh, xem ra niềm vui lớn này phải dành tặng cho Thiên Huyễn đạo trưởng rồi.
Một người một kiếm, một bước nhất giai.
Bạch ngọc kiếm lăng từ trên không chém xuống, kiếm quang lóe lên như một tia chớp, đánh thẳng vào Đạo gia giới bia.
Ầm,
Ầm.
Một tiếng nổ lớn lan ra, ánh sáng bạc vô tận bùng lên, hủy diệt toàn bộ bầu trời...
Lúc này, trên Diễn Võ Trường.
Cường giả của các thế lực đồng loạt quay người, ánh mắt của bọn họ tập trung phía trên hư không, nhìn thấy luồng linh khí truyền tới, bọn họ đều thấy chấn động vô cùng.
Đây là trận đại chiến giữa các cường giả Đế Giả, mỗi một đợt công kích đều kinh thiên động địa, khiến người ta nhìn mà khiếp sợ.
Trong lòng mọi người có vô số thắc mắc, điều bọn họ thấy kì lạ là sao lão tổ Diệp gia lại bắt đầu giao chiến với Thiên Huyễn đạo trưởng rồi.
Diệp Trường Sinh chăm chú nhìn vào khoảng không, hắn suy tính trong chốc lát: “Gia gia, con tạm rời đi một lát.”
Diệp Thương Vân vội vã nói: “Ngươi muốn làm gì thì đi đi, cứ giao cho lão tổ xử lí chuyện này, ngươi chớ có dây vào.”
Diệp Trường Sinh hờ hững đáp: “Gia gia yên tâm, con chỉ đi xem sao thôi chứ không làm gì khác đâu.”
Nói đoạn, thân người hắn bay lên cao, hóa thành tàn ảnh rồi biến mất không thấy đâu nữa. Thế nhưng Diệp Trường Sinh không hề đi tới nơi mà trận đại chiến của hai người Diệp Tiêu Huyền diễn ra mà nhanh chóng xông ra ngoài Kiếm Cung.
Trên hư không.
Ánh sáng màu bạc cuồn cuộn mênh mông đã tan biến, chỉ để lại một mình Diệp Tiêu Huyền. Ông nhìn chân trời ở phía xa xa, đoạn chầm chậm lên tiếng: “Cuối cùng thì vẫn để ngươi chạy thoát.”
Vạn Kiếm Không Gian của ông rất mạnh mà vẫn không làm gì được với Đạo Môn Giới Bi của Thiên Huyễn đạo trưởng, có đôi khi ngoại lực quả thật vô cùng đáng sợ.
Diệp Tiêu Huyền trầm ngâm trong chốc lát rồi biến mất tại chỗ, khi xuất hiện lại, ông đáp xuống Diễn Võ Trường. Chúng cường giả của các thế lực thấy Diệp Tiêu Huyền xuất hiện, sắc mặt bèn thay đổi, ai cũng hoảng hốt không thôi.
“Thiên Huyễn đạo trưởng… bị giết rồi sao?” Tống Thiên Trọng lẩm bẩm.
“Đế Giả tầng năm, thực lực của lão tổ Diệp gia tăng nhanh thật đấy, tất cả những điều này có lẽ đều là công lao của Diệp thiếu chủ.”
Mặt mày Vô Tướng Thiền Sư bình tĩnh như nước lặng, ông ta thầm nói trong lòng.
Thân người Diệp Tiêu Huyền thẳng tắp như một cây thương, ánh mắt ông lướt qua mọi người: “Mọi người không cần phải lo sợ, Đạo Môn đã phạm phải quy củ của Kiếm Cung ta, lão phu chỉ dạy dỗ hắn ta cách làm người mà thôi.”
Mọi người: “…”
Về sau bọn họ có ra sao cũng không đến Kiếm Cung nữa, mẹ nó đáng sợ quá đi mất.
Cơn thịnh nộ của Đế Giả kiếm tu không phải là thứ mà người bình thường có thể chịu đựng được.
Lúc này, Vân Trọng Lâu trầm giọng nói: “Đan dược và linh dịch không còn nhiều nữa, nếu muốn thì nhanh lên, không thì không còn cơ hội nữa đâu.”
Nói đến đây, lão bỗng ngừng lại trong giây lát, đoạn tiếp tục lên tiếng: “Nếu các ngươi bỏ lỡ cái giá rẻ như thế này thì khi đến Thương Hội Thiên Vực, không biết các ngươi sẽ phải tiêu tốn bao nhiêu linh thạch đâu.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất