Bắt Đầu Quá Mạnh Làm Sao Bây Giờ

Chương 125: Rảnh rỗi thì thường xuyên tới chơi nhé

Chương 125: Rảnh rỗi thì thường xuyên tới chơi nhé


Nghe vậy, mọi người bèn ào ào quay đầu, tiếp tục giao dịch đan dược và linh thạch. Vào khoảnh khắc ấy, ý nghĩ duy nhất của bọn họ là nhanh chóng lấy được thứ mà mình muốn rồi gấp rút rời khỏi Kiếm Cung.

Ở một bên khác.
Sau khi Diệp Trường Sinh rời khỏi Kiếm Cung, hắn ngự kiếm lao nhanh như thoi đưa trên bầu trời Kiếm Châu, tốc độ nhanh vô cùng.
Những nơi hắn đi qua chỉ để lại một luồng kiếm quang, nhìn như sao băng vụt qua vậy.
Lúc này, ở dãy núi mười vạn dặm của Kiếm Châu, bên dưới một toà Cô Phong Sơn, bóng hình của Thiên Huyễn đạo trưởng xuất hiện, búi tóc của lão ta đã tiêu tan, mái tóc đen rối tung, đạo bào thì rách tươm, khóe miệng còn vương vệt máu.
Rất rõ ràng, hồi nãy, một chưởng giao nhau với Diệp Tiêu Huyền đã khiến lão ta bị thương không hề nhẹ.
Trong lòng lão ta vô cùng rạch ròi rằng nếu như không có Đạo Môn Giới Bi ngăn chặn, một kiếm kia của Diệp Tiêu Huyền sẽ oanh tạc lão ta đến mức vụn cũng chẳng còn.
Đúng là không thể khinh thường kiếm tu mà!
Bóng người đang tiến về phía trước của Thiên Huyễn đạo trưởng bỗng dừng lại, lão ta giơ tay đỡ trên một cây cổ thụ rồi phun một ngụm máu tươi.
“Diệp gia à, lão phu sẽ ghi nhớ mối thù này. Từ nay về sau, Đạo Môn và Diệp gia không chết không ngừng.”
“Vậy sao? Biết ngươi không chịu từ bỏ ý đồ từ lâu rồi mà!”
Một giọng nói truyền đến từ phía sau lưng, Thiên Huyễn đạo trưởng bỗng chốc quay người, ánh mắt lão ta rơi trên người kẻ vừa đến: “Là ngươi.”
Người đến không phải ai khác mà chính là Diệp Trường Sinh.
“Đạo trưởng, hình như ngươi bị thương rồi!” Diệp Trường Sinh lạnh nhạt nói.
Thiên Huyễn đạo trưởng vội vàng nhấc tay, lấy ống tay áo lau sạch vết máu trên khóe miệng: “Diệp thiếu chủ, ngươi định nhân lúc địch yếu mà ra tay à?”
Diệp Trường Sinh đáp: “Không, ta muốn nhổ cỏ tận gốc thôi.”
Vẻ mặt của Thiên Huyễn đạo trưởng âm hiểm, lão ta lạnh lùng nói: “Diệp thiếu chủ, ngươi cũng liều lĩnh quá rồi đấy.”
“Muốn giết ta hả, ngươi ngây thơ lắm. Ngươi đừng quên, lão tổ của các ngươi cũng chẳng làm gì được ta.”
Diệp Trường Sinh lắc đầu, hắn cười: “Liều lĩnh không phải bản tính của ta, song chọc vào ta thì không khác gì tự sát đâu.”
Thiên Huyễn đạo trưởng kiềm chế hơi thở, lão ta cưỡng chế thúc giục Đạo Môn Giới Bi bên trong cơ thể: “Ngươi cứ việc ra tay, đánh được ta thì coi như ta thua.”
Nói đến đây, khóe miệng lão ta nở một nụ cười âm u lạnh lẽo, lão ta nói tiếp: “Nếu ngươi đã tự dưng đến cửa thì đừng có trách lão phu, giết được ngươi thì cũng không uổng công chuyến đi này của lão phu.”
Diệp Trường Sinh nhìn Đạo Môn Giới Bi ở trước mắt, cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao Diệp Tiêu Huyền không đánh bại được lão tổ Thiên Huyễn.
“Cửu Nhật Phần Thiên Quyền!”
Một chưởng là một vầng thái dương, ánh lửa thiêu rụi khắp trời.
Diệp Trường Sinh xuất chưởng đánh về phía Thiên Huyễn đạo trưởng, trong lúc di chuyển, cảnh giới khắp người hắn bắt đầu hiện ra.
Nhìn thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt Thiên Huyền đạo trưởng thay đổi cực lớn, lão ta run rẩy nói: “Thánh Giả… tầng bảy?”
Sao có thể?
Dựa trên căn cốt thì có thể nhìn ra được Diệp Trường Sinh mới chỉ là một đứa trẻ mười tuổi, tại sao hắn lại sở hữu cảnh giới mà người khác tu luyện cả ngàn năm cũng chưa đạt tới?
Ầm.
Ầm.
Những tiếng nổ lớn truyền đến, vô số những luồng ánh sáng như trăng tàn càn quét khắp bốn phía.
Diệp Trường Sinh và Thiên Huyễn đạo trưởng tách ra rồi lần lượt bay ngược về phía sau, một lần bay này ước chừng kéo dài cả trăm trượng.
Nhìn Thiên Huyễn đạo trưởng ổn định lại cơ thể, Diệp Trường Sinh lẩm bẩm: “Sao không một chưởng đánh chết lão ta luôn được nhỉ?”
Hắn vốn tưởng rằng khi cảnh giới tăng cao, Cửu Nhật Phần Thiên Quyền nâng lên tầng thứ ba là có thể nhẹ nhàng đánh bại Thiên Huyễn đạo trưởng và khiến lão ta trọng thương.
Nếu không vì muốn biết xem hiện giờ uy lực của Cửu Nhật Phần Thiên Quyền mạnh đến cỡ nào thì ngay từ đầu hắn đã thi triển luôn Tru Tiên Kiếm Trận rồi.
Thiên Huyễn đạo trưởng đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt lão ta rơi trên người Diệp Trường Sinh, lão ta lạnh lùng cười: “Diệp thiếu chủ, ngươi rất mạnh, song giữa Thánh và Đế cũng có khác biệt, ngươi muốn giết ta thì chẳng khác gì nằm mơ.”
“Chịu chết đi, lão phu sẽ khiến ngươi chết đến hài cốt cũng chẳng còn!”
Diệp Trường Sinh nói: “Có phải ta khiêm tốn quá rồi không, để ngươi làm màu trước mặt ta hết lần này đến lần khác?”
“Tru Tiên Kiếm Trận, Vô Địch Kiếm Vực!”
Giây tiếp theo, chín tầng mây bị vô số kiếm khí che phủ, dường như khắp cả Kiếm Châu cũng bị cuốn vào bên trong.
Kiếm chí mênh mông cuồn cuộn càn quét, tầng mây trở nên huyền ảo, bóng tối che đi đôi mắt của Thiên Huyễn đạo trưởng, trong chốc lát, lão ta cảm thấy vô cùng hoảng sợ, cơ thể lão ta lạnh run.
Hắn mạnh như vậy ư?
Hắn có còn là người hay không?
Không…



Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất