Bắt Đầu Quá Mạnh Làm Sao Bây Giờ

Chương 157: Cung Phong Vân, hắn đến rồi

Chương 157: Cung Phong Vân, hắn đến rồi


Sử Khả Lang vội vàng nói: “Cung Phụng đại nhân, lúc trước là chúng ta có mắt không tròng, xin cung phụng đại nhân tha thứ.”
Diệp Trường Sinh vẫy vẫy tay, “Được rồi, lui ra đi, chuyện lúc trước, ta căn bản không để ở trong lòng.”
Chính cái gọi là, đánh bại kẻ mạnh mới có thể sảng khoái, giống Sử Khả Lang và Tần Thọ như vậy tiểu ngư tiểu tôm, Diệp Trường Sinh cũng lười tính toán chi li với bọn họ.
Sử Khả Lang nghe vậy, khom người cúi chào “Ta đây liền không quấy rầy Cung Phụng đại nhân.”
Nhìn hai người dọc theo hành lang dài rời đi, An Thanh Thơ buông ấm trà trong tay, khiếp sợ nói: “Trường Sinh, bọn họ nói ngươi là cung phụng học viện, đây là sự thật?”
Diệp Trường Sinh nói: “Không sai, là sự thật, ta vốn dĩ không nghĩ có ngày đến Thiên Cung học phủ, bọn họ để ta làm cái gì mà Cung Phụng trưởng lão, thật sự là họ quá nhiệt tình, ta cũng không có cách nào từ chối, vì vậy miễn cưỡng đồng ý”
“Cung Phụng trưởng lão của Thiên Cung Học Viện, thực khó đáp ứng rồi.” An Thanh Thơ đột nhiên có loại xúc động muốn đánh người, tiểu tử này cũng giả vờ quá giỏi đi
Không giả vờ, có thể chết?
Diệp Trường Sinh thấy An Thanh Thơ vẫn luôn nhìn mình: “Tiểu di, ta thật là Cung Phụng trưởng lão, loại chuyện nhỏ này làm sao có thể lừa người.”
Khi nói chuyện, hắn tùy tay vung lên, Thiên Cung Lệnh xuất hiện ở trước mặt An Thanh Thơ, người sau bỗng chốc nhảy dựng lên, vội vàng khom người cúi chào: “Gặp qua Cung Phụng...”
“Tiểu di, ngươi này...” Diệp Trường Sinh đứng dậy giơ tay đỡ An Thanh Thơ dậy, sau đó lại nói: “Tiểu di, mau mau ngồi xuống đi, không cần câu nệ như thế.”
An Thanh Thơ hơi ngẩn ra, chậm rãi ngồi xuống: “Trường Sinh, này quả thực quá sức tưởng tượng, ta còn tưởng rằng là đang nằm mơ, không nghĩ tới khi gặp lại, ngươi đã là Cung Phụng trưởng lão của học phủ rồi.”
Nói đến đây, nàng ngừng lại, tiếp tục nói: “Ngươi đã là tân Cung Phụng trưởng lão, vì sao Học Viện không có ban Thiên Cung Pháp Chỉ, thông báo cho toàn bộ học viện?”
Diệp Tường Sinh nói: “Không rõ lắm, hẳn là cái lão tiểu tử Cổ Vô Cực kia đã quên rồi, nhưng thông báo hay không thống báo, quan trọng như vậy sao?”
“Kỳ thật, ta thật sự rất muốn điệu thấp, bất lực là thực lực không cho phép, đi đâu cũng đều được người ta ngước nhìn, loại cảm giác này... Sảng khoái cực kỳ.”
An Thanh Thơ: “...”
Lúc này.
Lòng bàn tay Diệp Trường Sinh hướng về phía trước, một hộp gỗ xuất hiện, trên không trung treo lơ lửng vài chiếc lọ màu trắng bằng ngọc bích: “Tiểu di, những thứ này đều là mẫu thân sai ta mang đến tặng cho người.”
An Thanh Thơ nói: “Trường Sinh, tiểu dì không thiếu tài nguyên tu luyện, mấy thứ này ngươi giữ lại đi.”
Diệp Trường Sinh cười nói: “Tiểu di, ta hiện tại là Cung Phụng của học phủ, ngươi cảm thấy ta còn có thể thiếu tài nguyên?”
“Đây là tâm ý của mẫu thân ta, tiểu di há có thể chối từ?”
An Thanh Thơ nhoẻn miệng cười: “Nếu đã như vậy, tiểu dì lập tức nhận lấy trước.”
Đúng lúc này.
Một giọng nói vô cùng bất hòa truyền đến: “Để ta nhìn xem, ai có thể khiến ta biến mất khỏi thế giới này.”
An Thanh Thơ nhìn theo tiếng nói, sắc mặt tái đi: “Cung Phong Vân, hắn tới.”
Diệp Trường Sinh nhấp nhẹ ly trà trong tay, vân đạm phong khinh, không hề để người tới ở trong lòng: “Tiểu di, ngươi có phải không thích bọn họ xuất hiện ở chỗ này hay không?”
An Thanh Thơ nói: “Trường Sinh, bọn họ là tới tìm chúng ta gây phiền toái, ngươi đừng manh động, giao cho tiểu di xử lý.”
Diệp Trường Sinh lại nói: “Nếu tiểu di không thích, nói cho ta một tiếng, ta lập tức khiến cho bọn họ biến mất.”
Trên đỉnh Ngọc Vân.
Bách Hoa Cung.
Cung Phong Vân hùng hổ mà đến, thấy An Thanh Thơ đang đứng ở dưới đình hóng gió, hai mắt đảo ở trên người nàng: “An đạo sư, cho ngươi cơ hội, nhưng ngươi lại không biết nắm lấy, vậy thì đừng trách ta.”
An Thanh Thơ nói: “Cung Phong Vân, nếu là không có lai lịch phía sau lưng ngươi, ngươi dám tự cao tự đại như thế sao?”
Cung Phong Vân kiêu căng nói: “Không có biện pháp, đầu thai là nghệ thuật sống, đáng tiếc các ngươi không biết nắm giữ.”
Nói đến đây, ánh mắt hắn dừng ở trên người Diệp Trường Sinh phía sau: “Chính là cái tiểu tạp chủng này nói khiến ta biến mất khỏi thế giới này?”
“Tới, biến mất một cái ta nhìn xem.”
Diệp Trường Sinh nghe vậy, sát khí tràn ngập quanh thân, tùy ý vung tay lên, nước trà trong tách trên tay bay ra ngoài.
Trong suốt như pha lê, xuyên thấu không khí cách trở, nước trà biến thành từng đạo kiếm khí sắc nhọn.
Ngay sau đó.
Ý cười trên mặt Cung Phong Vân vụt tắt, từng đạo bạch quang hoàn toàn đi vào trong cơ thể, hắn không thể tin nhìn Diệp Trường Sinh: “Ngươi... Ngươi thật dám giết ta!”
Phanh.
Cung Phong Vân ngã trên hành lang dài, máu tươi ào ạt chảy ra từ thi thể hắn, màu đỏ tươi vô cùng bắt mắt.
Mọi người đi theo sắc mặt đại biến, Hàn Kỳ kinh hô: “Cung đạo sư bị giết, giết... giết người.”


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất