Chương 162: Cùng lên đi, ta muốn đánh toàn bộ các ngươi
“Hơn nữa, nói cho ngươi một câu,Cơ gia các ngươi tới Kiếm Cung muốn liên hôn, ta cự tuyệt, bởi vì ta không thích những kẻ xấu xa.”
“Nếu không tin, Thiên Vân phó viện trưởng có thể làm chứng.”
Cơ Nhã nói: “Diệp gia ở trước mặt Thiên Vực Thương Hội không là cái gì cả, lão tổ làm sao có thể liên hôn với các ngươi.”
Diệp Trường Sinh nói: “Cô nương, ngươi sợ là còn đang sống trong mơ đi, Thiên Vực Thương Hội rất mạnh? Vân Trọng Lâu biết không, hiện tại là đệ tử của ta.”
“Chỉ cần ta nói một câu, lập tức khiến cho Thiên Vực Thương Hội các ngươi đóng cửa.”
“Đừng như nhìn ta vậy, ta biết chính mình rất đẹp trai, nhưng ngươi không xứng.”
Cơ Nhã lồng ngực phập phồng, trong con ngươi lập loè sát ý, vừa muốn động thủ với Diệp Trường Sinh, Liệt Xích Nộ sau lưng tiến lên giữ lấy cánh tay của nàng.
“Đừng xúc động, chúng ta rời đi trước!”
Liệt Xích Nộ lôi kéo Cơ Nhã chuẩn bị rời đi, Diệp Trường Sinh đột nhiên mở miệng nói: “Chờ một chút, ta cho các ngươi rời đi?”
Nói đến đây, ánh mắt hắn dừng ở trên người Liệt Xích Nộ: “Nhìn thấy ta không bất ngờ sao? Phái người giết ta, hiện tại lại giả vờ như không có chuyện gì, tố chất tâm lý của người thật không tồi?”
Sắc mặt Liệt Xích Nộ thay đổi, trong lòng hoảng sợ không thôi, biết ba người Liệt Không đã bị giết: “Diệp cung phụng, ta không biết người đang nói cái gì nữa.”
“Phải không? Ta đây giúp ngươi nhớ lại!” Diệp Trường Sinh trầm giọng nói,vung tay lên, một luồng khí quét qua người Liệt Xích Nộ.
Liệt Xích Nộ không nghĩ tới Diệp Trường Sinh trực tiếp ra tay, nhưng hắn ta vẫn phản ứng lại, một quyền oanh kích tấn công ra, nghênh đón luồng khí trước mặt
Oanh.
Oanh.
Tiếng nổ mạnh truyền ra, kinh thiên động địa, bóng dáng Liệt Xích Nộ và Cơ Nhã bị đánh bay ra ngoài, một cú này ước chừng bay đến trăm trượng ở ngoài.
Tiếng vang lớn truyền ra, tràn ngập bụi mù, chúng đệ tử ở đây như sấm kinh mộng, trên mặt đều nổi lên tia kinh ngạc.
Không nghĩ tới Diệp Trường Sinh bá đạo như thế, một lời không hợp liền ra tay, quan trọng chính là hắn chỉ nhẹ nhàng bâng quơ một kích, lại có thể đánh bay Liệt Xích Nộ và Cơ Nhã ra ngoài.
Này cũng quá cường rồi.
Khó trách có thể trở thành Cung Phụng Trưởng Lão.
Liệt xích giận ổn định bóng dáng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Trường Sinh: “Diệp Trường Sinh, ngươi là muốn ở chỗ này động thủ?”
Diệp Trường Sinh nói: “Muốn giết ta, thì phải có giác ngộ bị giết.”
Ánh mắt Liệt Xích Nộ tức giận, một luồng khí tức kinh người từ trong cơ thể hắn ta phóng ra, sau lưng xuất hiện cự ảnh Hỏa Kỳ Lân, uy áp ngập trời xuất hiện.
“Diệp Trường Sinh, để cho ta nhìn xem Cung Phụng Trưởng Lão ngươi có bao nhiêu năng lực!”
Một bên, thân thể Cơ Nhã bị khí lạnh cuốn đi, trầm giọng nói: “Ta trợ ngươi giúp một tay.”
Liệt Xích Nộ gật gật đầu: “Hợp Kích chi thuật, đừng cho hắn cơ hội thở dốc.”
Dứt lời, hai người bay lên lơ lửng trên không, hai luồng khủng bố hơi thở quanh quẩn, hỏa quang và hàn khí dung hợp với nhau, giống như một trận cuồng phong.
Diệp Trường Sinh sắc mặt hơi đổi, cũng không phải chấn động thực lực của hai người, chỉ là hắn chưa từng thấy qua hợp kê chi thuật.
Nam nữ phối hợp, làm việc không mệt.
Nhìn qua bộ dáng thực không tồi, chỉ là hai người hợp tác như vậy, hắn ngượng ngùng ra tay.
Bên kia.
Thiên Cung.
Trong đại điện, mọi người phát hiện trên hư không xuất hiện hai đạo hơi thở,trong lòng Hỏa Vân thầm kêu không tốt, bóng dáng đột nhiên lao ra bên ngoài cung điện.
Hồng vân theo sát phía sau, tốc độ nhanh vô cùng, bởi vì bọn họ biết, hai đạo hơi thở này thuộc về Liệt Xích Nộ và Cơ Nhã.
Có thể khiến cho bọn họ dùng ra Hợ Kê Chi Thuật, nhất định là gặp nguy hiểm.
Cổ Vô Cực híp lại đôi mắt, nhìn chăm chú về hướng Thiên Cung Bí Cảnh: “Lại là tiểu tử này, khiêm tốn lại khó như vậy?”
Cơ Nhã và Liệt Xích Nộ lơ lửng trên không, dung hợp với nhau nên uy áp càng thêm cường đại, đúng lúc này, Cơ Nhĩ Đại đột nhiên xuất hiện.
“Ngũ tiểu thư, lão phu giúp ngươi giúp một tay.”
Cơ Nhã nhìn về phía Cơ Nhĩ Đại: “Đệ nhất lâu chủ, nơi này là học phủ, ngươi vẫn là không cần nhúng tay.”
“Ai dám đả thương đồ nhi ta!” Một đạo tiếng hét phẫn nộ tự cửu thiên rơi xuống, Hỏa Vân và Hồng Vân xuất hiện trên không Thiên Cung Bí Cảnh.
Thấy một màn như vậy.
Diệp Mạc Tà lộ vẻ mặt lo lắng, vội vàng nói: “Thiếu chủ, bọn họ người đông thế mạnh, ta và Diệp Thần kề vai chiến đấu với ngươi.”
Diệp Trường Sinh nhìn hai người: “Người đông thế mạnh, hắn chưa chắc có thể thắng, đơn thương độc mã, ta chưa chắc sẽ thua.”
Nói đến đây, hắn sải bước về phía trước, nhìn hư không phía trên, Liệt Xích Nộ, Cơ Nhã, Cơ Nhĩ Đại, Hỏa Vân, Hồng Vân: “Có một tính một, các ngươi cùng lên đi, ta muốn đánh toàn bộ các ngươi.”
Trước Thiên Cung Bí Cảnh.
Diệp Trường Sinh vân đạm phong khinh, ngạo nghễ đứng một mình, đối mặt với năm người trên không, hắn bình tĩnh, ngược lại có chút hưng phấn.