Chương 54: Lão phu không phải người như thế
Diệp Trường Sinh theo tiếng nhìn lại, phía sau U Minh Lang vương hiện một ảo ảnh.
Người này đầu tóc trắng xóa, trên người khoác áo choàng màu trắng, nhìn có vẻ tiên phong đạo cốt, gương mặt hiền từ, nhưng hơi thở trên người lão ta lại khiến Diệp Trường Sinh cảm thấy nguy hiểm.
Diệp Trường Sinh nói: “Tiền bối là chủ nhân của Địa Cung này, không biết xưng hô thế nào.”
Lão gia tử thản nhiên nói: “Ta không phải chủ nhân của Địa Cung này, giống như ngươi cũng là đến Địa Cung tìm chí bảo, đáng tiếc bị người chém giết chết ở đây, chỉ còn lại linh hồn.”
Nói đến đây, lão ta dừng lại, tiếp tục nói: “Tiểu tử, bây giờ là thời đại Bạch Ác à?”
Diệp Trường Sinh hơi ngẩn ra, nhìn lão gia hỏa trước mắt: “Tiền bối, bây giờ không phải là thời đại Bạch Ác, thời đại Bạch Ác mà người nói đã qua năm nghìn năm rồi.”
Năm nghìn năm.
Sắc mặt lão giả bạch y biến đổi, không tin nhìn Diệp Trường Sinh, không ngờ chớp mắt đã qua năm nghìn năm.
Cũng chính là nói lão ta đã ngủ năm nghìn năm rồi?
Diệp Trường Sinh nói: “Nếu tiền bối là người của thời đại Bạch Ác, quả thật đã ngủ năm nghìn năm rồi, những con U Minh Lang này không phải là cũng sẽ hồi sinh lại chứ?”
Lão giả bạch y gật đầu: “Trước đây trong cung điện này không có U Minh Lang, thứ mạnh nhất ở đây là mười pho tượng đó, vỗn dĩ bọn họ đều là người lỗi lạc của thời đại Bạch Ác, sau đó bị phong ấn ở Địa Cung trở thành pho tượng, nguyên nhân là gì, thật sự không có ai biết.”
Diệp Trường Sinh gật đầu nửa tin nửa ngờ, nhìn lão giả bạch y: “Nếu tiền bối là người của thời đại Bạch Ác, vậy là ai đánh tiền bối chỉ còn lại linh hồn thế này?”
“Còn nữa những con U Minh Lang này, nếu chúng nó vừa thức tỉnh, tại sao lại nghe mệnh lệnh của tiền bối, rốt cuộc lão là ai?”
Sắc mặt lão giả bạch y thay đổi: “Ngươi đang nghi ngờ ta.”
Diệp Trường Sinh nói: “Lẽ nào không nên nghi ngờ? Từ lúc bắt đầu các hạ đã nhìn trộm bọn ta, chẳng lẽ không phải?”
Lão giả bạch y lắc đầu, cười nói: “Lão phu không phải người như thế.”
Diệp Trường Sinh lại nói: “Không, ngươi chính là người như thế, ngươi muốn đoạt xá!”
Bên trong Địa Cung.
Ông lão mặc áo trắng nghe Diệp Trường Sinh nói thì xấu hổ cười một tiếng, “Tiểu huynh đệ, ngươi hiểu lầm rồi.”
Nói đến đây lão ta tạm ngừng, tiếp tục nói: “Lão phu thật sự không phải người của thời đại Bạch Ác, nhưng Địa Cung này có từ thời đại Bạch Ác đến nay.”
“Vậy nói với ngươi đi, lão phu tên là Thiên Nhai Tử, vốn là tông chủ Thiên Nhất Tông, một ngàn năm trước ta đi vào địa cung tìm cơ duyên, cuối cùng bị bao vây phải bỏ mạng tại đây.”
“Những con hung thú U Minh Lang bị phong ấn ở bên trong Địa Cung, sở dĩ vì sao bọn nó nghe theo mệnh lệnh lão phu, đó là bởi vì lão phu hiểu sơ về Ngự Thú Thuật.”
Diệp Trường Sinh đề phòng nói: “Các hạ thật sự không muốn đoạt xá?”
Thiên Nhai Tử nói: “Ta định đoạt xá, nhưng nhân quả trên người ngươi quá phức tạp nên lão phu từ bỏ.”
Diệp Trường Sinh lại nói: “Vì nhân quả trên người ta phức tạp, ngươi liền bỏ đoạt xá, từ bỏ cơ hội sống lại một lần?”
Thiên Nhai Tử nói: “Không sai, nhân quả trên người ngươi quá mạnh, có khả năng hình thần câu diệt với đoạt xá, không bằng kết giao với tiểu hữu, kết thành một phần thiện duyên.”
Trầm mặc trong chốc lát.
Diệp Trường Sinh nhẹ nhàng gật đầu: “Lão đầu, ta tin ngươi, chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi, nói xem ngươi muốn ta làm gì, ngươi có thể mang đồ tốt gì cho ta.”
Thiên Nhai Tử nói: “Lão phu thích tính cách của tiểu hữu, chỉ cần tiểu hữu mang lão phu rời khỏi Địa Cung, lão phu có thể giúp tiểu hữu lấy được truyền thừa bên trong Địa Cung.”
“Thành giao!” Diệp Trường Sinh gật đầu, lại nói: “Tiền bối nói xem truyền thừa ở nơi nào trong Địa Cung.”
Thiên Nhai Tử vung tay lên, U Minh khuyển đang nằm rạp trên mặt đất hoảng hốt chạy trốn: “Tiểu hữu, Địa Cung này được chia ra ba bộ phận, vị trí bây giờ chúng ta là trung tâm Địa Cung, rốt cuộc hai cung điện khác có truyền thừa gì không, lão phu không rõ lắm, nhưng truyền thừa ở bên trong mười bức tượng lớn tại nơi đây, bọn hắn là cường giả thời đại Bạch Ác biến thành, có thể đạt được truyền thừa của bọn hắn hay không, thì phải nhìn tư chất và cơ duyên của tiểu hữu.”
Diệp Trường Sinh quay đầu nhìn mười bức tượng lớn ở phía sau, trong lúc tiến vào Địa Cung, hắn đã phát hiện bức tượng lớn hơi khác thường, không ngờ truyền thừa thật sự ở phía trên bức tượng lớn.
“Tiền bối, trước kia có người lấy được truyền thừa trên bức tượng lớn kia chưa?”
Thiên Nhai Tử lắc đầu: “Không có, nhưng người chết rất nhiều, toàn bộ là vì sau khi quan sát bức tượng lớn rồi cơ thể nổ tung mà chết.”
Mẹ nó.
Lão nhân này muốn hại mình.
Thiên Nhai Tử lại nói: “Nhưng mà tiểu hữu yên tâm, lão phu cảm thấy ngươi có thể, thật đó.”
Diệp Trường Sinh: “...”