Chương 55: Sao ngươi không nói yamete?
Sao mình luôn có cảm giác lão nhân này đang lừa mình, cái gì gọi là hắn cảm thấy có thể, nếu sau khi quan sát bức tượng lớn rồi mình cũng nổ tung mà chết thì làm sao bây giờ?
Nghĩ đến đây.
Diệp Trường Sinh hạ giọng nói: “Vì sao tiền bối lại cảm thấy ta có thể lấy được truyền thừa?”
Thiên Nhai Tử nói: “Tiểu hữu, ta nhìn ngươi cốt cách kinh kỳ, là thiên tài vạn người chưa chắc có một người, truyền thừa trên bức tượng này hữu duyên với ngươi, tin rằng ngươi nhất định có thể, cố lên!!”
“Sao đoạn văn này lại quen thuộc như vậy? Lão già họm hẹm này rất hư, thật sự coi mình bị ngu?” Diệp Trường Sinh đề phòng nhìn Thiên Nhai Tử: “Còn cố lên, sao ngươi không nói yamete đi!”
Thiên Nhai Tử thấy Diệp Trường Sinh do dự: “Tiểu hữu, cơ hội đang ở trước mắt, nếu bỏ qua thì đừng trách lão phu không có nói cho ngươi biết.”
Diệp Trường Sinh dời bước đi tới bức tượng lớn, đám người Diệp Yêu Nhi xuất hiện ở đối diện: “Thiếu chủ, lão giả sau lưng người là ai.”
“Không cần để ý đến lão ta, một tia tàn hồn mà thôi!” Diệp Trường Sinh lãnh đạm nói, ánh mắt rơi vào phía trên bức tượng, sau một khắc, một cỗ khí thế khiếp hồn người đánh tới, hắn vội vàng ghé mắt nhìn.
“Yêu Nhi, bức tượng này có gì đó quái lạ, các ngươi không được nhìn chằm chằm vào nó!”
Hắn vừa dứt lời, một đệ tử Diệp gia bắt đầu khoa tay múa chân, điên cuồng vung trường kiếm trong lòng bàn tay, cả người hoàn toàn điên dại.
Thiên Nhai Tử nói: “Tiểu hữu, hắn đã bị tượng thần xung quanh hiện ra khống chế, sẽ nổ tung ngay lập tức.”
Ầm.
Tiếng nổ truyền ra, tên đệ tử Diệp gia kia thật sự nổ tung khắp trời đất.
Một làm mưa máu dày đặc bao phủ trong không gian, dọa những người khác phải vội vàng xoay người, đưa lưng về phía bức tượng lớn.
Diệp Trường Sinh khẽ vung ống tay áo xua tan mưa máu trước mặt, trực tiếp ngồi trên mặt đất: “Yêu Nhi, nếu ta cũng nổ tung, ngươi nhớ kỹ phải dẫn lão ta rời khỏi Địa Cung.”
Diệp Yêu Nhi vừa muốn mở miệng thì phát hiện Diệp Trường Sinh đã tiến vào bên trong suy nghĩ, lời đến khóe miệng lại nuốt vào.
Sau đó ánh mắt nàng ta rơi vào trên người Thiên Nhai Tử: “Tiền bối, thiếu chủ nhà ta không sao chứ.”
Thiên Nhai Tử lắc đầu, cười nói: “Không biết, từ xưa tới nay chưa có ai thành công tiếp thu truyền thừa, cơ bản đều nổ tung mà chết.”
Trên mặt Diệp Yêu Nhi lộ vẻ lo lắng, nàng ta vội vàng nói: “Ta muốn đánh thức thiếu chủ, cứ tiếp tục như vậy thiếu chủ sẽ nổ tung.”
Thiên Nhai Tử nói: “Tiểu cô nương, tốt nhất ngươi đừng ý định cắt ngang hắn, một khi bị cắt ngang, hắn coi như không chết cũng sẽ trở thành đồ đần, một đường võ đạo sẽ bị phế hoàn toàn.”
Diệp Yêu Nhi tức giận nói: “Tiền bối biết rất rõ bức tượng lớn này có vấn đề, vì sao không nói cho thiếu chủ, vậy mà thiếu chủ còn bảo ta mang lão rời khỏi Địa Cung.”
Thiên Nhai Tử bất đắc dĩ: “Trời đất chứng giám, lão phu nói rõ mười mươi cho hắn biết, nhưng hắn không tin!”
Đúng lúc này.
Một chuyện đáng sợ đã xảy ra, đám người nhìn lại theo âm thanh, ánh mắt rơi trên người Diệp Trường Sinh, từng người ngây ra như phỗng...
Lúc này, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên người Diệp Trường Sinh, thân người của bọn họ vô thức lùi về phía sau.
Đến cả Thiên Nhai Tử cũng phải bay về phía sau và nhìn Diệp Trường Sinh bằng ánh mắt phòng bị: “Không hay rồi, tiểu tử này sắp bùng nổ rồi.”
Diệp Yêu Nhi quay đầu nhìn, nàng ta trông thấy Thiên Nhai Tử đã trốn đi rất xa: “Lão đầu kia, đây là ngươi cố ý?”
Thiên Nhai Tử khẽ thở dài một hơi: “Ta thực sự muốn làm một người tốt, khó thật đấy.”
Diệp Yêu Nhi gấp gáp vô cùng, nhưng nàng ta vẫn phải bó tay, trong lòng hối hận không thôi. Nếu không phải nàng ta đưa Diệp Trường Sinh tới bí cảnh Địa Cung thì sẽ không xảy ra mấy chuyện này.
Bóng hình Diệp Trường Sinh ngồi trên mặt đất được linh khí vây quanh từ từ bay lên, phiêu diêu giữa mười pho tượng lớn.
Lúc này, Diệp Trường Sinh xuất hiện tại một không gian kì dị, nơi ấy có mười pho tượng lớn giống trong Địa Cung y như đúc, có điều xung quanh nơi này vương vít tiên khí, cánh hạc vút bay, mây trắng như khói như sương.
Đây là Tiên Cảnh?
Diệp Trường Sinh bày tỏ hắn ít đọc sách, đừng có lừa hắn có được không?
Bỗng nhiên có mười bóng người xuất hiện ngay trước mặt Diệp Trường Sinh, kẻ cầm đầu là một nam tử phong tuấn phi phàm theo kiểu phong lưu phóng khoáng, tài năng xuất chúng.
Nhất là bộ bạch y trên người hắn ta bay bay, nom thực sự rất giống thần tiên giáng trần.
Nam tử nhìn Diệp Trường Sinh, nhàn nhạt nói: “Chư vị sư huynh, những ngày tháng vô tận đã là quá khứ rồi, cuối cùng cũng có người tiến vào Huyễn Cảnh của chúng ta. Trông đứa trẻ này cũng không tồi, tướng mạo so với ta đúng là không phân cao thấp.”
Một nam tử khác lại nói: “Sư đệ, đừng tự luyến nữa được không? Nhìn đứa trẻ này đẹp hơn ngươi nhiều.”