Chương 56: Đợi hắn lớn rồi, hắn sẽ còn phóng túng hơn ngươi
Nam tử đó vừa dứt lời thì cả mười người đều cất tiếng cười to.
Diệp Trường Sinh mặt mày mờ mịt nhìn mười người trước mắt mình: “Tiền bối, tiểu tử lạc đến nơi này, đã làm phiền các tiền bối thanh tu, mong các tiền bối chớ có hỏi tội.”
Trong sách toàn viết thế này cả, chắc là không có vấn đề gì đâu.
Bóng hình ở tít trên cao của Kiếm Huyền Tử đáp xuống, hắn ta đánh giá Diệp Trường Sinh: “Tiểu tử nhà ngươi cũng khách khí thật đấy, nếu ngươi đã tới Huyền Cảnh của chúng ta thì chúng ta sẽ nhận ngươi làm đồ đệ, thế nào?”
Diệp Trường Sinh nói: “Tiền bối, làm như thế liệu có thẳng thừng quá rồi không, chúng ta cũng đâu quá thân quen với nhau!”
Tuy rằng nói vậy, song trong lòng Diệp Trường Sinh lại vô cùng hưng phấn.
Kiếm Huyền Tử nói: “Tiểu tử nhà ngươi cũng thú vị đấy, có biết bao người tranh nhau đến bái chúng ta làm sư mà ngươi lại muốn tìm hiểu chúng ta.”
Nói đến đây, hắn ta ngừng lại trong giây lát, đoạn tiếp tục lên tiếng: “Bái sư thì bái sư, ngươi còn nghĩ phức tạp thế làm gì, quỳ xuống bái sư thôi là được rồi.”
“Tiền bối làm như vậy thực sự không có vấn đề gì sao?” Diệp Trường Sinh nói, hắn “phịch” một tiếng quỳ xuống: “Đồ nhi Diệp Trường Sinh, bái kiến mười vị sư phụ.”
Ôi đệt.
Tiểu tử nhà ngươi khá lắm.
Diệp Trường Sinh khiến Kiếm Huyền Tử phải mông lung không hiểu ra sao.
Chín người còn lại cũng từ trên cao đáp xuống, xuất hiện bên người Kiếm Huyền Tử: “Sư đệ, tiểu tử này được đấy, trời sinh Hỗn Độn Kiếm Thể, ngoài ra còn thông minh, vô sỉ, rất giống với ngươi đó.”
Kiếm Huyền Tử liếc mắt nhìn: “Giống ư? Sư huynh!”
Kiếm Vô Địch lắc lắc đầu, cười nói: “Không giống à?”
Kiếm Huyền Tử lại bảo: “Sư huynh, hắn không có phẩm chất tốt đẹp nhất như ta.”
Kiếm Vô Địch hơi khựng lại một chút: “Hắn mới chỉ là một đứa trẻ, đợi hắn lớn rồi, hắn sẽ còn phóng túng hơn ngươi. Đúng là chẳng thể nào hiểu được các ngươi, rõ ràng có thể kiếm cơm dựa vào khuôn mặt, hà cớ chi cứ phải bám vào thực lực?”
“Chuyện này thì ngươi không hiểu rồi!” Kiếm Huyền Tử nhàn nhạt nói, hắn ta khẽ nhấc tay ra hiệu cho Diệp Trường Sinh đứng dậy: “Trường Sinh, về sau ngươi chính là đại đệ tử cấp cao nhất của Kiếm Điện chúng ta.”
Nói đến đây, hắn ta quay người, tay áo bay bay, một cái đài cao xuất hiện trước mặt Diệp Trường Sinh: “Trường Sinh, mảnh linh giới kia tặng cho ngươi, ngươi cứ ở đây lĩnh ngộ cho tử tế, sẽ giúp ích cho ngươi nhiều lắm đấy.”
Diệp Trường Sinh liếc nhìn chiếc hộp hình vuông trên đài cao: “Sư phụ, cho con hỏi một câu, Kiếm Điện là nơi nào, có bao nhiêu đệ tử?”
Kiếm Huyền Tử: “Kiếm Điện nằm ở một nơi rất xa rất xa, hiện giờ ngươi không cần thiết phải biết, bởi lẽ biết càng biết nhiều, ngươi sẽ càng nguy hiểm.”
Diệp Trường Sinh chỉ muốn nói một câu, hắn thực sự có thể đoán được Kiếm Huyền Tử sẽ trả lời như vậy.
Kiếm Huyền Tử lại bảo: “Còn về đệ tử của Kiếm Điện? Trước mắt chỉ có một mình ngươi thôi, về sau sẽ có rất nhiều.”
Kiếm Vô Địch phụ họa nói: “Trường Sinh, ngươi có thể dùng linh giới để tìm một vài đáp án cho những thắc mắc trong lòng ngươi, chỗ còn lại thì đợi khi nào gặp mặt một lần nữa, chúng ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Hắn ta vừa dứt lời thì mười bóng người bắt đầu trở nên mơ hồ, thẳng cho đến khi biến mất không còn bóng dáng.
Nếu không phải đài cao và linh giới thật sự tồn tại thì Diệp Trường Sinh còn tưởng hắn đang nằm mơ.
Bỗng chốc, Diệp Trường Sinh quay người, dời bước đi đến đài cao, đoạn hắn chầm chậm giơ tay, linh giới phiêu diêu trên lòng bàn tay hắn.
Do không bị cấm chế nên hắn có thể dễ dàng đi vào bên trong.
Thần thức tiến vào bên trong linh giới, Diệp Trường Sinh hiểu ra một chuyện, mười vị sư phụ kia của hắn đều là mấy con quỷ nghèo.
Linh giới rộng lớn thế kia mà chỉ để lại cho hắn ba thứ đồ.
Một lệnh bài hình cổ kiếm.
Một cái vỏ kiếm đã gỉ sét.
Một trang giấy.
Diệp Trường Sinh ra khỏi linh giới, hắn cất giữ ba thứ đồ đó xong xuôi, đoạn lầm bầm: “Như vậy là ta đã trở thành đại đệ tử cấp cao nhất của Kiếm Điện?”
Hắn đọc hết nội dung bên trên tờ giấy, biết được bọn Kiếm Huyền Tử quả nhiên là người của thời đại Bạch Ác, thế thì Kiếm Điện cũng nằm ở thời đại này rồi.
Trên giấy viết rõ ràng rằng bọn họ hãy còn gặp lại, song tất cả đã là thời đại trong quá khứ, sao có thể còn gặp lại?
Đã thế tổng cộng có mỗi mấy câu nói, thuật lại bằng miệng không được à, hà cớ gì cứ phải để lại một tờ giấy?
Diệp Trường Sinh có hơi không hiểu.
Thế nhưng hắn vẫn làm theo nội dung trong tờ giấy, khoanh chân ngồi giữa mười pho tượng lớn, bắt đầu tiếp tục lĩnh hội những điều bí ẩn của những pho tượng ấy.
“Thập phương sát đạo, sát kiếm chân ý?”
“Thập phương sát đạo, sát kiếm chân ý.”
Diệp Trường Sinh ngồi xếp bằng, trên mười pho tượng lớn tiếp tục xuất hiện một đường ánh sáng, chiếu rọi lên thân người hắn.
Cảm giác này… Ôi chao, mẹ nó thật đã!
Thực sự quá đã!