Bắt Đầu Quá Mạnh Làm Sao Bây Giờ

Chương 60: Thành Thánh, ta muốn yên lặng

Chương 60: Thành Thánh, ta muốn yên lặng


Chốc lát sau, Diệp Thương Vân nhìn Diệp Tiêu Huyền, ông định lên tiếng song lại bị Diệp Tiêu Huyền ngăn lại: “Muốn nói gì thì đợi Trường Sinh đột phá xong hẵng nói.”
Uỳnh uỳnh.
Uỳnh uỳnh.
Những tiếng vang lớn truyền khắp hư không, từng đường ánh sáng xuất hiện và ngưng tụ lại thành hình dạng của phi kiếm, treo ngược giữa không trung.
Thanh kiếm với ánh sáng long lanh trong suốt tản ra sát khí run sợ, trông như mười cây cột chống trời, cao chót vót giữa trời đất.
Vẻ mặt Diệp Kình Vân chấn động, giọng nói của ông ta có hơi run rẩy: “Lão tổ, đây là dị tượng à?”
Diệp Tiêu Huyền lắc đầu, cười bảo: “Đây không phải dị tượng, đây là kiếm khí bên trong cơ thể Trường Sinh đang ngưng tụ thành kiếm.”
Nói đến đây, ông bỗng ngừng lại trong giây lát, đoạn khẽ hít một hơi, tiếp tục lên tiếng: “Chỉ là kiếm khí này có hơi đáng sợ, sát ý ẩn giấu bên trong nó quá mạnh.”
“Đây… chẳng lẽ đây là Sát Kiếm Chi Ý trong truyền thuyết?”
Diệp Thương Vân nghe vậy, khóe miệng vương nét cười: “Lão tổ, xem ra lần này ra ngoài rèn luyện, Trường Sinh đã thu hoạch được không ít.”
Diệp Tiêu Huyền nói: “Im miệng đi, Trường Sinh thiết thực lắm, không chỉ biết chém gió giống như ngươi đâu.”
Diệp Thương Vân: “Ta…”
Vào lúc này, kiếm khí đáng sợ xung quanh người Diệp Trường Sinh càn quét rời đi, thạch kiếm và thạch sư ở trước Kiếm Cung bắt đầu lần lượt trôi bập bềnh như thể chúng đều có sinh mệnh.
Thỉnh thoảng sẽ xé trời rời đi.
“Tiểu tử thối này, ngươi còn biến thái hơn được chút nào không?” Diệp Tiêu Huyền cố gắng áp chế nỗi chấn kinh trong lòng, chầm chậm mở miệng nói.
“Trời ơi, cảnh giới của Trường Sinh đã đột phá rồi!” Diệp Kình Vân kinh ngạc hô lên.
Diệp Tiêu Huyền liếc mắt nhìn qua, không giận mà uy lên tiếng: “Cả bó tuổi rồi còn kêu gào lớn tiếng, dọa ta hết cả hồn, chuyện đột phá cảnh giới chẳng phải rất bình thường hay…”
“Hắn… không định dừng lại hay sao?”
Lúc này, cảnh giới của Diệp Trường Sinh đã từ Hoàng Giả tầng hai xông thẳng lên Hoàng Giả đỉnh phong, tốc độ đột phá như vậy đúng là nhanh đến mức khiến người ta phải chậc lưỡi.
Khóe miệng Diệp Tiêu Huyền run run, ông muốn lên tiếng mấy lần xong lại kích động đến độ nói chẳng thành lời.
Diệp Trường Sinh đột phá như vậy, chuyện này cũng không còn là lần đầu tiên nữa, dường như ở trước mặt hắn, bình cảnh hoàn toàn không tồn tại.
Tốc độ đột phá nhanh như vậy cũng sắp đuổi kịp hỏa tiễn đến nơi.
“Thương Vân à, lên Thánh rồi, lão tổ à, lên Thánh rồi!” Diệp Kình Vân kích động như một đứa trẻ nhận được món đồ chơi yêu thích.
Diệp Thương Vân đứng ở một bên, mắt nhìn Diệp Trường Sinh đang không ngừng đột phá, thân người ông khẽ run, hai hàng lệ trượt xuống theo hai gò má.
“Có một tôn nhi như này, lão phu cũng niềm nở, à không, lão phu cũng tự hào.”
Diệp Tiêu Huyền vô cùng hài lòng, ông gật đầu, lầm bà lầm bầm: “Đạp đất thành Thánh, kiếm đạo chí tôn hóa ra đều là thật.”
“Là thật đó!”
Diệp Tiêu Huyền nói: “Đừng có làm phiền ta, ta muốn thanh tịnh.”
Vẻ mặt Diệp Thương Vân mịt mờ: “Lão tổ, Thanh Tịnh là ai?”
Diệp Tiêu Huyền lạnh lùng đáp: “Ngươi có tin ta chém ngươi không!”
Ông vừa dứt lời, thân ảnh cũng biến mất ngay tại chỗ và vụt đi về hướng Kiếm Mộ.
Nhìn bóng lưng rời đi của Diệp Tiêu Huyền, Diệp Thương Vân vội vàng nói: “Lão tổ, chuyện Hoang Cổ Thần Quốc với Huyết Tửu Quán phải làm sao đây?”
“Bọn họ dám tới Kiếm Cung thì cứ đánh chết bọn họ!”
“À đúng rồi, Trường Sinh đột phá xong thì bảo nó về Kiếm Mộ, ta đang đợi nó!”
Diệp Thương Vân nghe vậy bèn đưa mắt nhìn về phía Diệp Kình Vân: “Từ lúc nào mà lão tổ lại trở nên nóng nảy như vậy nhỉ?”
Ánh mắt của Diệp Kình Vân vẫn đang chăm chú trên người Diệp Trường Sinh: “Diệp gia có một tiềm long như này, ai dám động vào nó thì ta cũng sẽ nóng nảy thôi.”
Diệp Thương Vân mỉm cười nói: “Kình Vân, ngươi kiềm chế bản thân mình đi, sao ta cứ cảm giác ngươi muốn cắn người là sao nhỉ.”
Diệp Kình Vân: “…”

Hoang Cổ Thần Quốc.
Hoàng cung.
Ngân Vô Cực cùng ba vị lão giả xuất hiện bên ngoài ngự thư phòng, có một nội thị xuất hiện, khom người bái chào: “Ngân quán chủ, bệ hạ cho mời ạ.”
Bên trong ngự thư phòng, Tiêu An Bình thấy Ngân Vô Cực bước vào bèn chầm chậm đứng dậy, từ long án đi tới: “Ngân quán chủ, ngọn gió nào đưa ngươi tới đây vậy?”
Ngân Vô Cực đi thẳng vào vấn đề: “Đại đế, lần này lão phu đến là vì chuyện của tiểu nữ, không biết Lục hoàng tử của quý quốc đây đã trở về hay chăng?”
Tiêu An Bình đáp: “Tiểu Lục đã trở về được một khoảng thời gian rồi, Ngân quán chủ tìm Tiểu Lục có chuyện chi?”
Ngân Vô Cực lại nói: “Tiểu nữ và Lục hoàng tử cùng nhau tới Vô Tận Sâm Lâm, Lục hoàng tử bình an trở lại, song tiểu nữ lại ra đi, lão phu muốn biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra ở Vô Tận Sâm Lâm.”
Nghe vậy, sắc mặt Tiêu An Bình có hơi thay đổi, lão ta nhìn về phía thị nữ: “Đi triệu Tiểu Lục tới đây.”


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất