Bắt Đầu Quá Mạnh Làm Sao Bây Giờ

Chương 59: Thật ngại quá, ta không khống chế được

Chương 59: Thật ngại quá, ta không khống chế được


Tiêu Bắc Huyền nói: “Lần này Hạo Nhi đi Vô Tận Sâm Lâm, thu hoạch được không ít thứ, đã đột phá đến cảnh giới Hoàng Giả tầng bảy rồi. Lúc ngươi tầm tuổi này của nó cũng không đạt được thành tựu như vậy.”
Nói đến đây, lão ta ngừng lại một lát, đoạn tiếp tục lên tiếng: “Ngươi phải cố gắng vào, bằng không khó mà giữ vững uy danh đệ tử của mình, thậm chí cả vị trí thái tử cũng có khả năng bị đổi chủ đấy.”
Tiêu Thiên Hỏa khẽ nhíu mắt, trầm giọng nói: “Lão tổ, ta muốn trở nên mạnh hơn, có cách nào để khiến ta trở nên mạnh hơn không? Không cần biết phải trả giá lớn bao nhiêu, ta đều chấp nhận được.”
Tiêu Bắc Huyền suy nghĩ trong chốc lát rồi nghiêm nghị nói: “Thiên Hỏa, ngươi phải nghĩ cho kĩ.”
Tiêu Thiên Hỏa oang oang bảo: “Lão tổ, ta đã nghĩ tường tận lắm rồi, ta muốn trở nên mạnh hơn. Nếu như không thể trở thành cường giả, vậy ta sống còn không bằng chết.”
Tiêu Bắc Huyền gật đầu: “Đã vậy thì lão tổ đưa ngươi đi gặp một người, còn có thể trở thành đệ tử của người đó hay không thì phải xem bản thân ngươi.”
Lão ta vừa dứt lời, hai bóng người bèn biến mất tại Cô Phong Sơn và đi vào giữa hư không vô tận.

Bên ngoài Kiếm Cung.
Từng đường từng đường phi kiếm xuất hiện, vụt qua như tia chớp, tốc độ nhanh vô cùng.
Mấy người Diệp Trường Sinh và Diệp Yêu Nhi đang đứng trên đó.
Diệp Thương Vân biết Diệp Trường Sinh trở về bèn đi ra ngoài Kiếm Cung, hai bên người ông lần lượt là Diệp Kình Vân và Diệp Hàn Vân.
Diệp Trường Sinh ngự kiếm đáp xuống, Tru Tiên Kiếm dưới chân hắn biến mất, hắn đứng thẳng trước mặt Diệp Thương Vân: “Gia gia, hai vị tộc lão, Trường Sinh đã trở về.”
Vẻ mặt Diệp Thương Vân hiền hậu, đượm ý cười: “Về là tốt rồi, chuyến đi này có đạt được thứ mà ngươi muốn không?”
Diệp Trường Sinh khe khẽ gật đầu: “Thu hoạch cũng được.”
Diệp Thương Vân thấy hắn muốn nói lại thôi, bèn hỏi: “Nói đi, có phải gặp rắc rối rồi không?”
Diệp Trường Sinh cười đáp: “Thực ra tôn nhi cũng không làm gì, chỉ đoạt được Thất Thải Hỏa Linh của thái tử Hoang Cổ Thần Quốc, tiện huyết tẩy luôn một phân nhánh Phệ Linh Vệ của Thần Quốc mà thôi…”
“Chỉ có vậy?” Diệp Thương Vân hỏi.
“Còn có lúc ở Vô Tận Sâm Lâm, tôn nhi không cẩn thận đã giết chết Ngân Vũ Hân - nhị tiểu thư của Huyết Tửu Quán.” Diệp Trường Sinh chầm chậm nói.
Nghe vậy, sắc mặt của ba người Diệp Thương Vân, Diệp Kình Vân và Diệp Hàn Vân đột ngột thay đổi, bọn họ đã biết Diệp Trường Sinh là người làm đại sự từ lâu.
Thế nhưng bọn họ không ngờ rằng lần đầu tiên hắn xuống núi đã gây ra một mớ rắc rối lớn đến vậy.
Vậy mà hắn đã đồng thời đắc tội với cả Hoang Cổ Thần Quốc và Huyết Tửu Quán, thế này thì áp lực đè lên Diệp gia là rất lớn.
Diệp Thương Vân suy ngẫm trong giây lát, đoạn bảo: “Trường Sinh, gia gia đưa ngươi tới Kiếm Mộ trước đã, những chuyện còn lại thì cứ giao cho gia gia xử lý.”
“Khoảng thời gian này Hoang Cổ Thần Quốc đã giết chết không ít tu sĩ của Diệp gia ta, huyết tẩy một phân nhánh Phệ Linh Vệ của bọn họ cũng coi như ăn miếng trả miếng. Nếu gia gia mà đích thân ra tay thì để xem ta có đánh tới Hoàng Thành của bọn họ hay không.”
“Thương Vân, ngươi đừng chém gió nữa có được không?” Diệp Tiêu Huyền đột nhiên xuất hiện, ông ngừng một lát rồi nhìn Diệp Thang Vân, tiếp tục lên tiếng: “Từ khi có Diệp Trường Sinh, cái tốt thì ngươi không học, chỉ biết mỗi chém gió.”
“Ngươi chém gió ghê quá, ta thấy vô lý rồi đấy.”
Diệp Thương Vân nở một nụ cười lúng túng: “Lão tổ, người chừa cho ta chút mặt mũi đi, đang có nhiều tiểu bối thế này.”
Diệp Tiêu Huyền nói: “Biết rồi, ngươi xéo qua một bên đi, để lão phu còn nói chuyện với Trường Sinh.”
Diệp Trường Sinh cảm giác bầu không khí có gì đó sai sai, bèn vội vàng lên tiếng: “Lão tổ, đợi đã, ta muốn đột phá rồi.”
Diệp Tiêu Huyền không giận mà uy, nói: “Dù ngươi có muốn đột phá thì cũng phải nhịn lại cho ta.”
Uỳnh.
Uỳnh.
Hai tiếng vang lớn truyền ra từ bên trong cơ thể Diệp Trường Sinh, luồng khí lãng đáng sợ lan khắp, bao phủ lấy vùng trời nơi Kiếm Cung.
Diệp Tiêu Huyền đang đi phía đằng trước bèn dừng lại, vẻ mặt ông hoảng hốt, nói: “Tiểu tử ngốc này, nói đột phá là đột phá thật luôn.”
Diệp Trường Sinh đáp: “Thật ngại quá ạ, ta không khống chế được!”
Trước Kiếm Cung.
Diệp Trường Sinh sa vào trầm tư, quanh thân hắn được bao vây bởi hàng dài linh khí, kiếm trận đã bắt đầu lan rộng và bao phủ khắp Kiếm Cung.
Diệp Tiêu Huyền quay người đưa mắt nhìn, ông nói với mấy người Diệp Yêu Nhi: “Các ngươi lui xuống cả đi, lần đi rèn luyện này đều có thu hoạch cả, các ngươi hãy chắt lọc cho tử tế.”
Mấy người Diệp Yêu Nhi khom người cúi chào, đoạn quay người lui xuống, nhanh chóng đi về phía chư phong.
Trong chốc lát, ở trước Kiếm Cung chỉ còn lại ba người Diệp Thương Vân, Diệp Kình Vân và Diệp Hàn Vân, ánh mắt của bọn họ vẫn rơi trên người Diệp Trường Sinh như cũ.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất