Chương 77: Kiếm ra khỏi vỏ, không quay đầu lại
Diệp Mạc Tà nói: “Đệ của ta Trường Sinh, Thiếu chủ Diệp gia, chẳng qua ngươi còn không xứng làm đối thủ của hắn.”
“Diệp Trường Sinh, thì ra ngươi không phải Diệp Trường Sinh, Thiên Vũ, giết hắn!” Ninh Vô Bại lạnh giọng nói.
Diệp Mạc Tà không biết sợ là gì, bước ra một bước, đứng lơ lửng giữa trời, nhìn Ma Thiên Vũ nói: “Quay về đi, ngươi không phải đối thủ của ta.”
Ma Thiên Vũ không nghĩ tới Diệp Mạc Tà dám khinh thường mình, thực lực Thánh Giả toát ra quanh thân, trong bàn tay ngọc xuất hiện một ngọn lửa đen.
Bùng.
Ngọn lửa bùng lên, giống như linh xà, tiến về phía trước, hóa thành trăm ngón tay vồ về phía Diệp Mạc Tà.
Nhìn ngọn lửa bay tới trước mắt, Diệp Mạc Tà bình thản ung dung, kiếm khí không giận mà uy, quanh thân xuất hiện một quầng sáng.
Kiếm quang màu đen, lạnh băng, giống như độc xà cắn nuốt người ta.
“Phá, diệt!”
Diệp Mạc Tà lạnh lùng nói.
Ầm.
Ầm.
Kiếm khí màu đen giống như sóng nước nổi giận điên cuồng trực tiếp nghênh đón ngọn lửa đang lao đến, tiếng nổ mạnh vang lên, sóng khí khủng bố đánh bay Ma Thiên Vũ ra ngoài.
Cách nơi đây cả trăm dặm, Ma Thiên Vũ ổn định thân mình, ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào trên người Diệp Mạc Tà: “Trên thân ngươi có ma khí, hẳn phải là người của Ma tộc ta mới đúng.”
Diệp Mạc Tà nói: “Có ma khí thì chính là người của Ma tộc các ngươi, thế trên thân ngươi còn có kiếm khí của ta đó, chắc ngươi là nữ nhân của ta rồi?”
Ma Thiên Vũ không vui nói: “Ngươi...”
Diệp Mạc Tà lại nói: “Hiện tại đã đến ta ra tay.”
Dứt lời.
Bóng dáng hắn biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện chỉ cách Ma Thiên Vũ gần trong gang tấc, bàn Cổ Kiếm màu đen trong tay ra khỏi vỏ, kiếm ảnh như rồng, thế đến không thể đỡ.
Xoẹt.
Kiếm tới.
Một dòng máu phụt ra từ trên người Ma Thiên Vũ, nàng ta giống như con diều bị đứt dây, bay về phía thuyền ma.
Thấy thế.
Bóng dáng Ninh Vô Bại lóe lên, đạp không ôm Ma Thiên Vũ vào lòng, nhìn Diệp Mạc Tà nói: “Kiếm nhanh lắm, ngươi xứng làm đối thủ của ta.”
Nói đến đây, hắn cúi đầu, nhìn Ma Thiên Vũ bị thương trong lòng: “Lui ra đi, ngươi không phải là đối thủ của hắn.”
Ma Thiên Vũ khẽ gật đầu, bóng dáng bay về phía thuyền ma, nét mặt giận dữ, hận không thể băm thây Diệp Mạc Tà thành vạn đoạn.
Vốn tưởng có thể thay Ma tộc thắng một trận, lại không nghĩ tới Diệp Mạc Tà quá mạnh, làm nàng ta không thể chống lại.
Lúc này.
Ninh Vô Bại nhìn về phía Diệp Mạc Tà, trầm giọng nói: “Ra tay đi, nếu không ngươi sẽ không có cơ hội rút kiếm đâu.”
Lúc nói chuyện, hắn ta nhẹ nhàng ngồi xuống, bát phong bất động, trước mặt hắn ta xuất hiện một cây đàn cổ, trên sợi dây đàn quẩn quanh ma khí cuồng bạo.
Diệp Mạc Tà nheo mắt, ánh mắt rơi vào trên đàn cổ, cảm thấy giật mình, bởi vì khí tức tỏa ra từ đàn cổ khiến hắn cảm thấy nguy hiểm.
“Mạc Tà, lui ra phía sau, cây đàn này có chỗ lạ!” Diệp Tiêu Huyền mở lời.
Diệp Mạc Tà quay đầu nhìn lại, lạnh nhạt nói: “Lão tổ, Mạc Tà nhất định phải chiến!”
Kiếm tu thà gãy không cong, thà chết chứ không chịu khuất phục, có chết cũng không lùi.
Kiếm ra khỏi vỏ, không quay đầu lại.
Trừ nguyên nhân đó ra, Diệp Mạc Tà lựa chọn chiến với Ninh Vô Bại còn bởi vì một nguyên nhân khác vô cùng quan trọng.
Ninh Vô Bại đến là nhằm vào Diệp Trường Sinh, chỉ có hắn chiến với Ninh Vô Bại mới có thể nhìn ra đối phương mạnh cỡ nào, sau đó nếu Diệp Trường Sinh có chiến với hắn ta, cũng không đến nỗi không biết gì về Ninh Vô Bại cả.
Diệp Mạc Tà rút kiếm vội vã xông lên trước, nhào về phía Ninh Vô Bại, nơi đi qua, từng luồng kiếm khí màu đen như hình với bóng với hắn.
Keng.
Keng.
Ninh Vô Bại thản nhiên nhìn Diệp Mạc Tà, ngón tay thon dài lướt qua đàn cổ, tiếng đàn truyền đến, vang tận mây xanh.
Từng luồng ma khí màu đen gào thét, hóa thành Cổ Ma hung dữ, nhào đến cắn nuốt Diệp Mạc Tà.
Thấy một màn như vậy.
Chúng đệ tử Diệp gia trước Kiếm Cung đều nín thở ngưng thần, vẻ mặt ngưng trọng cùng cực, lúc trước Diệp Mạc Tà đánh bại Ma Thiên Vũ, bọn hắn cảm thấy rất vui, nhưng giờ phút này bọn hắn lại không vui nổi.
Ninh Vô Bại quá mạnh.
Tiếng đàn kinh động trời xanh, chấn nhiếp lòng người.
Lúc này.
Diệp Thương Vân dẫn theo Diệp Trường Sinh, An Mộng Quân xuất hiện trước Kiếm Cung, Diệp Trường Sinh mặc bộ áo trắng như tuyết, sắc mặt bình tĩnh như nước, trong lúc đi đến, ánh mắt vẫn rơi vào trên người Ninh Vô Bại.
Chúng đệ tử phát hiện ra Diệp Trường Sinh đến đây, cả đám kích động không thôi, bởi vì bọn họ tin tưởng chắc chắn rằng, Diệp Trường Sinh nhất định có thể đánh bại Ninh Vô Bại.
“Trường Sinh bái kiến lão tổ!” Diệp Trường Sinh hành lễ.
“Không cần đa lễ.” Diệp Tiêu Huyền trầm giọng nói xong lại tiếp tục nói: “Trường Sinh, ngươi cảm thấy người này thế nào?”
Diệp Trường Sinh lạnh nhạt nói: “Cũng không tệ lắm, trong số đám người trẻ tuổi miễn cưỡng được tính là người mạnh.”
Miễn cưỡng?
Cảnh giới Thánh Giả tầng năm, nhưng trong mắt tiểu tử ngươi lại chỉ miễn cưỡng được coi là kẻ mạnh?