Chương 78: Không cam lòng rời đi
Diệp Tiêu Huyền muốn đánh người, hiện tại người trẻ tuổi đều tự phụ thế hả?
Diệp Trường Sinh lại nói: “Huynh trưởng Mạc Tà, tư chất trên hắn ta, trước mắt tu vi không bì kịp hắn ta, ngoài ra cây đàn cổ trước mặt người này có hơi mạnh.”
“Trận này, huynh trưởng Mạc Tà bại.”
Diệp Thương Vân vội vàng nói: “Lão tổ, Mạc Tà có thể nguy hiểm đến tính mạng không, có cần gọi hắn về không.”
Diệp Tiêu Huyền nói: “Ngươi còn không biết tính tình hắn à? Ma công tử là nhằm về phía Trường Sinh, hắn cố ý chiến trận này, chính là muốn thăm dò xem rốt cuộc thực lực của Ma công tử mạnh mới mức nào.”
Diệp Trường Sinh nheo mắt, nhìn về phía Ninh Vô Bại trên không trung: “Dám đả thương huynh trưởng của ta, ta đồ sát cả Ma tộc ngươi.”
Trước Kiếm Cung.
Diệp Trường Sinh biết Diệp Mạc Tà sẽ thua, nhưng hắn không ngăn cản, trận chiến này, Diệp Mạc Tà chẳng những vì hắn, mà còn vì chính mình.
Nếu là hiện tại ngăn cản, sẽ ảnh hưởng đến đạo tâm của hắn và cũng sẽ kìm hãm kiếm đạo của hắn trong tương lai.
Keng.
Keng.
Cầm âm như hồng, quần ma loạn vũ.
Diệp Mạc Tà ngự kiếm nổi giận ra sức chém, nhưng dù sao thì hắn ta cũng không phải là đối thủ của Cổ Ma cự ảnh, muốn xuyên thấu Cổ Ma cự ảnh để công kích đến Ninh Vô Bại trước Cổ Cầm, căn bản là không có khả năng.
Dưới tình huống như vậy cũng có nghĩa là Ninh Vô Bại đứng ở vị trí bất bại.
Ninh Vô Bại lạnh lùng nói: “Kết thúc đi, ngươi vẫn còn yếu lắm.”
Diệp Mạc Tà nói: “Phải không?”
Ngay sau đó, khí tức trên người hắn cuồng bạo tăng vọt, một thanh kiếm khổng lồ màu đen từ sau lưng hắn phi ra, cự kiếm như phong hướng thẳng lên phía bầu trời.
“Ma kiếm, Lục Thiên!”
“Thiên Ma Chi Giới!” Ninh Vô Bại vừa nói, Cổ Cầm trước mặt lập tức bay lên, hàng ngàn hàng vạn đạo ma khí bay ra như vũ loạn nghênh đón cự kiếm từ trên không trung đâm xuống.
Ầm.
Ầm.
Tiếng vang lớn truyền ra, thân ảnh Diệp Mạc Tà bay ngược ra ngoài, một cú này ước chừng bay đến trước Kiếm Cung, từ trên không rơi xuống lảo đảo tiếp tục lùi lại phía sau.
Thân ảnh Diệp Trường Sinh chợt lóe, tiến lên vỗ nhẹ một chưởng sau lưng Diệp Mạc Tà, đỡ lấy hắn lùi lại phía sau.
Diệp Mạc Tà xoay người nhìn lại, ánh mắt dừng ở trên người Diệp Trường Sinh: “Trường Sinh, giao cho ngươi.”
Diệp Trường Sinh nói: “Huynh trưởng nghỉ ngơi, để ta.”
Diệp Mạc Tà xoay người tiến lên phía trước, hai gã đệ tử vội vàng đi tới muốn đỡ, hắn ta xua xua tay: “Một chút thương tích nhỏ, không chết được!”
Hai gã đệ tử rời đi, không ai để ý máu tràn ra miệng đã bị hắn ta lấy tay áo lau sạch.
Giờ khắc này.
Ninh Vô Bại ngồi ngay ngắn trước Cổ Cầm, biểu tình vô cùng kiêu ngạo: “Để Diệp Trường Sinh ra mặt đi, thế hệ trẻ Diệp gia ngươi không có lấy nổi một người có thể đấu.”
Hai người Ma Thiên Vũ, Ma Thiết Tháp từ Ma Thuyền bay xuống xuống dưới, xuất hiện bên cạnh Ninh Vô Bại, hai người tự cao tự đại nhìn về phía Kiếm Cung.
Ma Thiết Tháp nói: “Công tử, Ma chủ cách Kiếm Cung không xa, thời gian nhiều nhất một nén nhang có thể đến được.”
“Biết rồi!” Ninh Vô Bại trầm giọng nói, đột nhiên ngẩng đầu, tiếp tục nói: “Thiếu chủ Diệp gia ở đâu, không dám xuất hiện đánh một trận?”
Diệp Trường Sinh chậm rãi đi về phía trước, nhìn qua đi rất chậm nhưng trong chớp mắt đã xuất hiện ở trước mặt Ninh Vô Bại.
Ninh Vô Bại sắc mặt hơi đổi: “Ngươi là?”
Diệp Trường Sinh trầm giọng nói: “Thiếu chủ Diệp gia là ta, muốn chiến, bắt đầu đi!”
Thanh âm rơi xuống.
Hắn ngồi xếp bằng, giống như một vị lão sư đang ngồi thiền: “Có bằng hữu từ phương xa tới... xa đến đâu cũng giết, ngươi ra tay trước đi!”
Ninh Vô Bại chưa mở miệng, Ma Thiên Vũ đứng sau lưng hắn ta đã cười lạnh một tiếng: “Ngươi một cái tiểu mao hài, cũng xứng để công tử ra tay? để ta tới giết ngươi.”
Diệp Trường Sinh nhìn vào mắt Ma Thiên Vũ, trầm giọng nói: “Ngươi kiêu ngạo như vậy, vì sao không cởi quần áo ra khoe?”
Ma Thiên Vũ cả giận nói: “Vô sỉ, chịu chết đi.”
Diệp Trường Sinh thực bất đắc dĩ.
Hắn dường như chưa làm cái gì, sao lại vô sỉ?
Giờ khắc này.
Ma Thiên Vũ đạp lên không trung tấn công về phía Diệp Trường Sinh, người sau khẽ thở dài: “Sống sót không tốt sao?”
Keng.
Tiếng kiếm vang lên, một đạo ngân quang giống như sao băng xẹt qua.
Thân ảnh Ma Thiên Vũ bay ngược về phía sau, trước ngực xuất hiện một lỗ máu cực lớn , ý thức Ma Thiên Vũ bắt đầu tan rã, đến tận lúc chết cũng không biết một đạo kiếm quang kia là từ đâu mà đến.
Nhanh.
Quá nhanh.
Đây là tốc độ gì?
Sắc mặt Ninh Vô Bại thay đổi, một lần nữa đánh giá lại Diệp Trường Sinh, thiếu chủ Diệp gia này mạnh hơn nhiều so với hắn tưởng tượng.
“Thiết Tháp, đưa Thiên Vũ xuống.”
Ma Thiết Tháp lao ra, tiếp được thi thể Ma Thiên Vũ rơi xuống, ánh mắt phẫn nộ nhìn Diệp Trường Sinh.
Ninh Vô Bại nói: “Lui xuống!”
Lúc này Ma Thiết Tháp mới không cam lòng rời đi.