Chương 90: Ta đã nói xong, các ngươi ai phản đối?
Chuyện tan vỡ nhất trên đời chính là ngươi nói lời hùng hồn, mà đối phương chỉ đáp lại một câu “ha ha”.
“Diệp Trường Sinh, chịu chết đi!” Tiêu Hạo phẫn nộ gầm lên, sau lưng xuất hiện một vòng mặt trời đỏ, ngưng tụ ánh lửa chói mắt trên hai nắm tay.
Tầm mắt Tiêu Bắc Huyền nhìn về phía Tiêu Hạo: “Đã biết Hạo nhi gặp được kỳ ngộ ở khu rừng Vô Tận từ sớm, nhưng không ngờ hắn lại che giấu sâu như vậy.”
Tiêu An Bình vội nói: “Lão tổ, Hạo nhi đã là Thánh giả tầng ba, còn mạnh hơn thiên hỏa khi trước, tin rằng hắn nhất định có thể đánh bại Diệp Trường Sinh.”
Tuổi trẻ quá điên cuồng, ni cô cũng điên cuồng.
“Chỉ như vậy?” Diệp Trường Sinh bình tĩnh nhìn Tiêu Hạo, khựng lại sau đó nói: “Thứ ngươi biết hình như ta cũng biết.”
Vừa dứt lời.
Hỏa linh bảy màu trong cơ thể hắn xuất hiện, vận hành cửu nhật phần thiên quyết, không gian sau lưng hóa thành một vùng biển lửa.
Kim ô ngưng tụ ra lớn hơn mặt trời đỏ của Tiêu Hạo gấp mấy lần.
Ngay sau đó.
Bóng dáng Diệp Trường Sinh bay lên, vung một quyền về phía Tiêu Hạo, bóng người nhìn xuống dưới, trên nắm tay khổng lồ bắn ra ánh lửa, xuất hiện một lớp găng tay màu đen.
Phía xa.
Tiêu Bắc Huyền khẽ híp mắt, hung tợn nói: “Hỏa linh bảy màu, quả nhiên đã bị hắn lấy.”
Khựng lại một lúc, sắc mặt ông ta bỗng dưng thay đổi, vội vàng nói: “An Bình, bảo Hạo nhi trở về, hắn không phải đối thủ của Diệp Trường Sinh.”
Tiêu An Bình không kịp lên tiếng, trên hư không, hai bóng người đã va chạm nhau, ánh lửa phần thiên che khuất bầu trời.
Ầm.
Ầm.
Tiếng nổ truyền ra, cơ thể Tiêu Hạo biến mất không thấy đâu.
Trong ánh lửa lan tràn xuất hiện một luồng sương máu.
Một quyền đánh bại ngay lập tức.
Nổ thành mảnh vụn.
Mẹ nó chứ, Trường Sinh rốt cuộc mạnh đến mức nào?
Diệp Thương Vân thầm nói trong lòng, nghiêng mắt nhìn về phía Diệp Tiêu Huyền: “Lão tổ, Trường Sinh thật sự là cảnh giới Thánh giả tầng sáu sao?”
Diệp Tiêu Huyền gật đầu, cau chặt mày: “Cảnh giới không vấn đề, tại sao lại khủng khiếp như vậy hẳn có liên quan đến công pháp mà hắn tu luyện.”
Nói đến đây, ông ấy khựng lại một lúc rồi lên tiếng: “Không ngờ trình độ kiếm đạo của tiểu tử này nghịch thiên, ở phương diện thể tu và quyền tu cũng có thành tích, thật đúng là nhân tài toàn diện chính cống.”
Diệp Thương Vân nói: “Đúng vậy, ta cũng có hơi hâm mộ tiểu tử này rồi.”
Diệp Tiêu Huyền liếc nhìn Diệp Thương Vân: “Sự mạnh mẽ của hắn vượt qua tưởng tượng của ta, ngươi thì thôi đi, tư chất có hạn.”
Ngay sau đó ánh lửa biến mất trên hư không, Diệp Trường Sinh thu lại khí tức, nhìn Tiêu Bắc Huyền phía trước, bình tĩnh thản nhiên.
“Còn ai nữa!”
Tiêu An Bình thấy Tiêu Hạo bị giết, gương mặt dữ tợn khủng khiếp, giận không kiềm được nói: “Diệp Trường Sinh, trẫm nhịn ngươi lâu rồi.”
“Giết hoàng nhi của trẫm, ta diệt cả tộc ngươi, nói diệt tộc ngươi nhất định sẽ diệt cả tộc ngươi.”
Diệp Trường Sinh mỉm cười thản nhiên: “Diệt tộc ta, vừa hay ta cũng đến để diệt quốc, chúng ta cứ xem là ai diệt ai.”
“Ta đã nói xong, các ngươi ai phản đối?”
Tiêu An Bình quay đầu nhìn về phía Tiêu Bắc Huyền, ông ta khẽ gật đầu: “Giết, Diệp gia, một người cũng không giữ lại.”
Nghe vậy.
Bóng dáng Diệp Trường Sinh lùi ra sau, đến bên cạnh Diệp Tiêu Huyền: “Lão tổ, bắt đầu đi!”
Diệp Tiêu Huyền nói: “Xem ngươi lợi hại kìa, vừa nãy hung hăng như thế, sao giờ lại nhát rồi?”
“Nhát!” Diệp Trường Sinh kinh ngạc, không ngờ Diệp Tiêu Huyền lại nghĩ hắn như thế: “Lão tổ, nhát không hề tồn tại đâu, nam nhân có thể không đẹp trai nhưng nhất định phải cứng, cái loại đầu lớn đầu nhỏ đều phải cứng đấy.”
“Làm nam nhân nhất định phải tàn nhẫn, cho dù đánh rắm cũng phải vang hơn người khác.”
Vừa dứt lời, bóng người của hắn lóe lên, đột ngột lao ra phía trước, trong lúc di chuyển sát khí khủng khiếp bắn ra quanh người.
“Tiểu tử này sao lại manh động thế?”
“Lão tổ, làm thôi!”
“Thiên Kiếm Vệ nghe lệnh, kết trận, kiếm giết thiên hạ!”
Diệp Tiêu Huyền, Diệp Thiên Vân lần lượt lên tiếng, hóa thành tàn ảnh biến mất tại chỗ, mang theo ánh kiếm vô lượng xông về trước.
Khoảnh khắc này.
Diệp Trường Sinh điên cuồng lao đi trên con đường lợi hại.
Tục ngữ nói rất hay, thực lực là một loại thuốc tốt có công hiệu gan dạ.
Nếu không như thế tại sao Diệp Trường Sinh dám xông đến chém giết nhanh như vậy? Cả đường tia lửa mang theo sấm sét.
Hoang Cổ thần quốc.
Hoàng cung.
Trước một tòa cung điện, Cổ Nguyệt Hàn biến sắc, khàn giọng hét: “Diệp Trường Sinh, ngươi giết con ta, thù này không đội trời chung, ta nhất định khiến người trả lại gấp ngàn lần, vạn lần.”
Tiếng gào thét phẫn nộ truyền ra, bóng hình xinh đẹp của Cổ Nguyệt Hàn biến mất trước cung điện, bay ra ngoài thành Hoang Cổ.
Vào lúc này.
Nơi sâu nhất trong hoàng cung.
Dưới mặt đất, trong địa cung tăm tối, một ông lão gầy như que củi chậm rãi mở mắt, hai tay khẽ giơ lên trên, đốm lửa hiện ra trên mười ngón tay như thể tinh linh nhảy nhót.