Chương 91: Hao tổn cực lớn
Soạt.
Cánh tay ông lão hơi nâng lên, đốm lửa ở đầu ngón tay bay ra, cả địa cung chớp mắt rực sáng, ánh lửa chiếu rọi địa cung sáng tỏ như ban ngày.
Người này tên là Tiêu Vô Cực.
Sự tồn tại mạnh nhất của Tiêu gia, nhiều năm nay vẫn luôn bế quan trong địa cung.
Không vì lý do nào khác, mục đích Tiêu Vô Cực ở địa cung là để trấn áp long mạch dưới đất.
Trấn áp chỉ là thủ đoạn, ý đồ chân chính là muốn có được long mạch dưới lòng đất.
Ban nãy dưới lòng đất bỗng nhiên dị động, nếu không ông ta sẽ không thức tỉnh.
Ngay sau đó.
Bóng dáng Tiêu Vô Cực lóe lên, xuất hiện trong trung tâm địa cung, khẽ híp mắt chăm chú nhìn long mạch phía trước, trên gương mặt lóe lên vẻ kinh hãi.
“Tại sao long mạch lại gắt gỏng như vậy?”
Trong mấy trăm năm nay, ông ta chưa từng thấy long mạch có tình huống như vậy.
Ầm.
Ầm.
Rồng kêu động trời, quanh quẩn trong địa cung.
Long uy khủng khiếp bắn ra, bóng dáng Tiêu Vô Cực mãnh liệt lùi về sau, long uy quá mạnh, chấn động khiến huyết khí sôi trào.
“Thần long thức tỉnh, trời độ thần quốc, sau lần này thần quốc sẽ vô địch, lão phu sẽ sáng lập thần thoại.”
Tiêu Vô Cực trầm giọng nói, ánh mắt nhìn chằm chằm long mạch, mong chờ sự thay đổi tiếp theo của nó.
Ngoài thành Hoang Cổ.
Trong hư không.
Đại chiến bắt đầu, gió thổi mây bay.
Sát khí cuồn cuộn bàng bạc, tràn ngập trên bầu trời.
Tầm mắt Tiêu Bắc Huyền nhìn về phía Diệp Trường Sinh: “An Bình, ngươi chém chết Diệp Trường Sinh, trên người hắn nhất định có bí bảo, vật này nhất định sẽ thuộc về thần quốc ta.”
“Diệp Trường Sinh giết hoàng nhi ta, không giết hắn ta thề không làm người.” Tiêu An Bình phẫn nộ nói, cơ thể đạp không bay lên, không biết lúc nào trong lòng bàn tay đã xuất hiện thanh kiếm.
Kiếm dài ba tấc, cự long vây quanh, tản ra sát ý chấn động hồn phách.
Kiếm chỉ vào Trường Sinh, sát ý vô biên.
Tiêu An Bình giận dữ nói: “Diệp Trường Sinh, ngươi sẽ hối hận vì việc làm của mình.”
Bóng dáng Diệp Trường Sinh dừng lại: “Ta sẽ không làm chuyện khiến mình hối hận, ta chỉ làm chuyện khiến ngươi hối hận thôi.”
Vừa dứt lời, tâm thần hắn khẽ động, thúc đẩy chiến giáp Chúc Long, bốn thanh kiếm Tru Tiên xuất hiện, quanh quẩn quanh người.
“Chơi kiếm, ta sẽ khiến ngươi chết có tiết tấu.”
Lần này đối mặt với Tiêu An Bình Đế cảnh, hắn không phóng thích kiếm trận Tru Tiên, mà là bố trí kiếm trận chờ Tiêu An Bình nhảy vào.
Kiếm trận phóng ra ngoài, uy lực có hạn.
Muốn giết chết cường giả Đế cảnh ngay lập tức, với thực lực hiện nay của hắn vẫn không thể làm được, Ngân Cổ Thông chính là ví dụ tốt nhất.
Nhưng bố trí kiếm trận Tru Tiên lại khác, một vị thánh nhân bố trận, không có bốn thánh nhân liên thủ sẽ không thể phá được.
Trong kiếm trận huyền diệu biến ảo quỷ dị, sát cơ vô tận, vạn phần hung hiểm. Nếu không phải thánh nhân thiên đạo, cho dù là Đại La Kim Tiên một khi vào trận này lập tức hóa thành tro bụi.
Thánh nhân trong đó không phải cường giả Thánh cảnh.
Cho nên Diệp Trường Sinh tin chắc, chỉ cần Tiêu An Bình tiến vào kiếm trận, sẽ lập tức khiến hắn ta tan thành mây khói.
Lúc này.
Diệp Trường Sinh đứng lơ lửng trên không, ánh mắt nhìn về phía Tiêu An Bình: “Đến đây, vào đó giết ta!”
Tiêu An Bình ổn định cơ thể, chăm chú quan sát kiếm trận Tru Tiên phía trước: “Diệp Trường Sinh, muốn dụ trẫm vào kiếm trận, ngươi thấy trẫm ngốc lắm sao?”
Diệp Trường Sinh nói: “Lẽ nào ngươi không ngốc? Nếu ngươi không ngốc sẽ trơ mắt nhìn hoàng nhi của mình chết trước mặt ngươi sao?”
Thấu tim.
Quá thấu tim.
Chỉ một câu đơn giản giống như đã xé rách vết thương của Tiêu An Bình rồi xát muối lên đó.
“Diệp Trường Sinh, ngươi muốn chết mà!” Tiêu An Bình phẫn nộ không kiềm được, sau đó lại lên tiếng: “Chỉ là một kiếm trận có thể làm gì được trẫm?”
Vừa dứt lời, bóng người bay lên, đạp không lướt về trước hóa thành tàn ảnh tiến vào kiếm trận Tru Tiên.
Trong mắt Tiêu An Bình, hành động này của Diệp Trường Sinh chính là con chuột vác đao, tìm mèo khắp phố, tự dâng đến cửa chịu chết.
Sau khi vào kiếm trận.
Tiêu An Bình dữ tợn nói: “Diệp Trường Sinh, kiếm trận này rất mạnh nhưng ngươi còn quá trẻ, lẽ nào không phát hiện linh khí trong cơ thể ngươi mất đi rất nhanh sao?”
“Không đến một chung trà, linh khí của ngươi sẽ không chống đỡ nổi kiếm trận này, đến khi đó trẫm giết ngươi một kiếm là đủ rồi.”
Diệp Trường Sinh không ngờ Tiêu An Bình lại để ý đến chuyện này, thực ra khi trước hắn đã phát hiện, phóng thích kiếm trận Tru Tiên ra ngoài sẽ hao tổn linh khí cực lớn.
Nhưng vậy thì thế nào?
Hao tổn cực lớn?
Ngại quá phải khiến Tiêu An Bình thất vọng rồi.
Linh khí lần trước mười vị sư phụ tiện nghi của Diệp Trường Sinh để lại, hắn vẫn còn phong ấn trong Hỗn Độn thần kiếm, khi xung kích Thánh cảnh có dùng một ít, còn dư lại muốn chống đỡ kiếm trận Tru Tiên đến nửa năm vẫn còn được.
Chỉ là không biết Tiêu An Bình có thể kiên trì thời gian dài như vậy không?
Diệp Trường Sinh rất muốn biết.