Chương 89: Ta vào địa ngục, Diêm Vương dám nhận sao
Vừa dứt lời.
Tiều Bắc Huyền, Tiêu An Bình từ trên thành trì nhanh chóng lao xuống, mười bóng đen theo sau bọn hắn, hai người trong đó vậy mà lại sở hữu tu vi Đế cảnh.
Ngay cả Tiêu An Bình cũng có thực lực Đế cảnh tầng một.
Diệp Tiêu Huyền nhìn nhóm người trước mặt, sắc mặt khẽ thay đổi: “Thế trận mạnh mẽ quá, át chủ bài của Hoang Cổ thần quốc thật sự không ít.”
Diệp Thương Vân mặt trầm như nước: “Thế trận hơi mạnh một chút, muốn diệt quốc sẽ có độ khó.”
Nói đến đây ông ấy khựng lại, nghiêng mắt nhìn về phía Diệp Tiêu Huyền: “Lão tổ, sao ta lại có cảm giác đưa dê vào miệng cọp nhỉ.”
Diệp Tiêu Huyền nói: “Sợ rồi?”
“Không phải rất sợ...sợ, sợ, sợ chứ!” Giọng nói Diệp Thương Vân khẽ run, lúc nói chuyện kiếm khí bao quanh toàn thân, như gặp phải đại địch.
Diệp Tiêu Huyền lại nói: “Chịu đựng.”
Lại không biết trong lòng ông ấy cũng cực kì kinh hãi, thế trận ra quân của Hoang Cổ thần quốc trước mắt quả thật có chút khủng khiếp.
Không chỉ như vậy, còn có hơi thở cường giả cuồn cuộn không dứt ngưng tụ về phía Hoàng Thành.
Nói không hoảng là giả thôi.
Nhưng cho dù hoảng cũng phải nói với bản thân đừng sợ, ngày mai sẽ tốt hơn.
Lúc này.
Tay áo Tiêu Bắc Huyền cuộn lên, tiếng như sấm sét: “Diệp Tiêu Huyền, hoan nghênh đến Hoang Cổ thần quốc, nói đi các ngươi muốn chết với tư thế gì.”
Diệp Tiêu Huyền thản nhiên nói: “Tư thế ta muốn, ngươi không cho được.”
Tiêu An Bình trầm giọng nói: “Lão tổ, đừng phí nước bọn với bọn hắn nữa, giết bọn hắn trước rồi giết thiếu chủ Diệp gia.”
Tiêu Bắc Huyền khẽ gật đầu, vừa muốn mở miệng lên tiếng, từng bóng người xuất hiện trên bầu trời cạnh Hoàng Thành, dáng vẻ người đến chật vật đến cực điểm, một cánh tay biến mất không thấy đâu.
“Bệ hạ, đi mau, Diệp Trường Sinh đến rồi.”
Tay áo Tiêu An Bình tung bay, chộp lấy người vừa đến ném bay ra ngoài, giận không kiềm được nói: “Phế vật, chỉ là một thiếu chủ Diệp gia lại khiến ngươi kinh hoảng như vậy.”
Người đến không phải ai khác chính là thành chủ thành Hoang Vân, đang làm thành chủ ở một thành trì cách Hoàng Thành gần nhất, có thể thấy sự coi trọng của Tiêu An Bình dành cho hắn ta.
Nhưng một câu nói của hắn ta sẽ làm loạn quân tâm, sao Tiêu An Bình có thể tha cho hắn ta được?
Ngay sau đó.
Diệp Trường Sinh đi đầu dẫn dắt Thiên Kiếm Vệ xuất hiện, tầm mắt lướt qua nhóm người Tiêu Bắc Huyền, đi về phía Diệp Tiêu Huyền.
“Trường Sinh, đối thủ rất mạnh, có phải chúng ta đến sai rồi không.”
Diệp Trường Sinh thản nhiên cười nói: “Không, chúng ta đến vừa đúng lúc, diệt quốc, ta, nhất định phải tiến hành, kẻ nào ngăn cản giết kẻ đó.”
Diệp Tiêu Huyền nói: “Tiểu tử ngươi...ta thật không hiểu nổi, vậy tiếp theo chúng ta phải làm sao, trận chiến này phần thắng không lớn.”
Thường nói, xe đến trước núi, tuột dây xích. Thuyền đến đầu cầu, tự nhiên chìm.
Diệp Trường Sinh bình tĩnh: “Lão tổ, gia gia, nhân định thắng thiên, chơi hắn ta, không thương lượng. Một lần chơi không chết, vậy thì chơi thêm mấy lần nữa.”
Diệp Tiêu Huyền: “...”
Ngay phía trước, Tiêu Bắc Huyền thấy Diệp Trường Sinh đến, hung tợn nói: “Diệp thiếu chủ, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại vào.”
Diệp Trường Sinh nói: “Ta, Diệp Trường Sinh, vào địa ngục Diêm Vương dám nhận sao?”
Ngoài thành Hoang Cổ.
Nhóm người Tiêu Bắc Huyền nghe thấy câu nói của Diệp Trường Sinh, bật cười điên cuồng không ngớt, bọn hắn tung hoành thiên hạ bao nhiêu năm nay.
Đã gặp qua không ít người kiêu căng, nhưng kiêu ngạo như Diệp Trường Sinh lần đầu mới thấy.
“Diêm Vương không dám nhận?”
“Ta nhận?”
Một giọng nói truyền ra từ trong thành, trong chớp mắt một bóng người xuất hiện bên cạnh Tiêu Bắc Huyền, Tiêu An Bình.
Người đến không phải ai khác, chính là Tiêu Hạo.
“Bái kiến lão tổ, phụ hoàng.”
Tiêu Bắc Huyền nhìn thoáng qua Tiêu Hạo: “Hạo nhi, ngươi lui xuống về thành đi, ngươi không nên tham gia vào chuyện này.”
Tiêu Hạo khẽ nhướng mày kiếm, trầm giọng nói: “Lão tổ, Diệp thiếu chủ kiêu căng như thế, Hạo nhi xin xuất chiến giết giặc, chém chết Diệp thiếu chủ, lập công cho thần quốc.”
Tiêu Bắc Huyền còn chưa kịp nói chuyện, Tiêu An Bình bên cạnh đã lên tiếng: “Lão tổ, cảnh giới Hạo Nhi tăng lên không yếu hơn Diệp thiếu chủ, có thể để hắn thử xem.”
“Muốn chết thì ngươi cứ đi đi.” Tiêu Bắc Huyền lạnh lùng nói, sau đó lại lên tiếng: “Kiếm Cung khi trước, một mình Diệp Trường Sinh đơn độc chiến đấu một đế, sau đó giết thống soái Hắc Thiên Quân, Hạo nhi có thực lực đó sao?”
Tiêu An Bình: “...”
“Ta không tin, Diệp thiếu chủ không thể mạnh như vậy được.” Tiêu Hạo không tin: “Lão tổ, khí tức trên người hắn rõ ràng chỉ có Thánh cảnh.”
Sau khi dứt lời.
Bóng dáng hắn ta đột ngột lao ra ngoài với tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Diệp Trường Sinh.
“Diệp thiếu chủ, đã lâu không gặp!”
“Là ngươi à, đã lâu không gặp.” Diệp Trường Sinh lạnh nhạt nói.
Tiêu Hạo lại lên tiếng: “Hôm đó để ngươi may mắn trốn thoát, hôm nay trước thần quốc nhất định khiến máu ngươi văng cao ba trượng.”
Diệp Trường Sinh lắc đầu, cười nói: “Gió lớn quá... không nghe rõ... ha ha.”