Bắt Đầu Quá Mạnh Làm Sao Bây Giờ

Chương 92: Chỉ là bắt đầu thôi

Chương 92: Chỉ là bắt đầu thôi


Tiêu An Bình ở trong kiếm trận, quan sát xung quanh, trong lòng cực kì kinh hãi: “Đây...đây là kiếm trận gì?”
Trong kiếm trận tăm tối giơ tay chẳng nhìn thấy năm ngón, đột nhiên có tia sét lóe sáng, đất trời rung chuyển, lóa mù mắt Tiêu An Bình.
Một bên khác, sấm sét cuồn cuộn, đá lớn lăn lốc nghiền ép, mặt đất rung chuyển, khiến lòng can đảm vỡ vụn, ôm đầu hét thảm.
Cơ thể Tiêu An Bình xoay chuyển lại trở thành một vùng biển sáng rực lửa, ánh lửa vạn trường, sương mù bốc lên, càng hiện rõ thanh thế kinh người hơn so với khi trước.
Điều khiến hắn ta cảm thấy rất bất ngờ...là linh khí của kiếm trận không hề có chút dấu hiệu suy yếu, đã xảy ra chuyện gì?
“Ai kia, hãy tHỏai mái hưởng thụ sự hầu hạ tiếp theo đi, là người đầu tiên chết trong kiếm trận Tru Tiên, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh.”
Tiêu An Bình cố gắng ra vẻ bình tĩnh: “Diệp Trường Sinh, linh khí của ngươi không thể hùng hậu như vậy, trẫm đợi đến khi linh khí của ngươi kiệt quệ.”
Diệp Trường Sinh lắc đầu, cười nói: “Linh khí giống như... kênh đào, chỉ cần nặn một chút vẫn sẽ có thôi.”
“Ta diệt thần quốc chắc rồi, thần cũng không cản nổi, ta nói đấy.”
“Giết ngươi, chỉ là bắt đầu thôi!”
Ở bên trên không trung.
Ánh sáng vạn trượng, khiến lòng người khiếp sợ.
Diệp Tiêu Huyền và Tiêu Bắc Huyền chiến đấu với nhau kịch liệt, cả hai người đều là Đế Cảnh, bất cứ nơi nào bọn họ đi qua đều truyền ra sức công kích đáng sợ.
Không gian sụp đổ chôn vùi, hoàn toàn biến thành hư vô.
Đại chiến gây chấn động đến dời núi lấp biển.
Một mình Diệp Tiêu Huyền chống lại Tiêu Bắc Huyền, thành thạo điêu luyện, không rơi vào tình thế bất lợi chút nào, nhưng nếu như ông ấy muốn giết chết hắn ta thì vẫn có chút khó khăn.
Oành.
Tiếng nổ lớn truyền đến, bóng dáng của hai người bay ra ngoài, cách xa trăm mét mới từ từ ổn định lại bóng dáng.
Tiêu Bắc Huyền giễu cợt nói: “Diệp lão tổ, ta chưa hề nghĩ đến ngươi lại dám tiến vào Thần quốc của ta. Hôm nay, ta sẽ để cho ngươi tận mắt nhìn các đệ tử trong tộc, tất cả đều bị chôn vùi dưới thành Hoang Cổ này.”
“Đây sẽ chính là nơi chôn xương của các ngươi, ngươi tới bao nhiêu thì ta giết bấy nhiêu.”
Diệp Tiêu Huyền trầm mặt xuống như nước: “Chuyện này, thì quay trở về đi tiểu rồi súc lại miệng đi. Khẩu khí lớn như vậy, không sợ nát đầu lưỡi sao.”
Tiêu Bắc Huyền giận quá hóa cười, nghiêm nghị nói: “Diệp lão tổ, ngươi cho rằng Thần quốc đã được thừa kế nhiều năm như vậy, mà chỉ có chút nội tình này ở trước mặt ngươi thôi sao?”
“Khinh thường Thần quốc chính là quyết định ngu xuẩn của các ngươi, ngươi quay người nhìn xem.”
Diệp Tiêu Huyền quay đầu nhìn lại, sắc mặt đột nhiên thay đổi, trong khoảng không ở trước mặt. Đám người của Thiên Kiếm Vệ, Diệp Thương Vân, An Mộng Quân, Diệp Kình Vân đều đã rơi vào thế bất lợi.
Ngoài Tiêu Bắc Huyền và Tiêu An Bình ra thì Hoang Cổ Thần Quốc vẫn còn có hai vị Đế Cảnh khác. Nếu hai người này liên thủ với nhau thì Diệp Thương Vân sẽ không thể chống đỡ nổi.
Mặc dù như thế.
Xung quanh thành Hoang Cổ vẫn có liên tục không ngừng cường giả tập trung về phía Đế đô. Diệp Tiêu Huyền biết Tiêu Bắc Huyền không thể giết được ông ấy, mục đích chỉ là khiến ông phân tâm mà trở nên vô dụng thôi.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, người của Diệp gia thực sự sẽ bị chôn vùi dưới thành Hoang Cổ này mất.
Tiêu Bắc Huyền hung dữ cười nói: “Diệp lão tổ, chờ sau khi tất cả đều ngã xuống, ta sẽ từ từ chơi với ngươi.”
Thân hình của Diệp Tiêu Huyền lóe lên, quét qua một bên, mang theo vô tận kiếm khí xẹt qua bầu trời.
“Muốn đi, lão phu đã đồng ý chưa?” Tiêu Bắc Huyền trầm giọng nói, bóng dáng của ông ta xuất hiện ở trước mặt Diệp Tiêu Huyền, rồi ngăn lại.
“Muốn cứu bọn họ, chớ vọng tưởng.”
Khi giọng nói cất lên, một sức mạnh dã thú đáng sợ xuất hiện, bao phủ toàn bộ bầu trời của Hoang cổ Thần quốc.
Một lúc sau.
Trong hoàng thành, ánh lửa vạn trượng vọt lên trời, giống như một cột lửa, cắm ngang giữa trời và đất.
Xì xì.
Xì xì.
Thú uy bao phủ, che khuất cả bầu trời.
Trên bầu trời của hoàng thành, Hỏa Giao chín đầu xuất hiện, thân hình cao trăm trượng nằm ngang ở trên hư không, khiến người khác không khỏi sợ hãi.
Diệp Trường Sinh quay đầu nhìn lại, sắc mặt thay đổi: “Con mẹ nó, đây là con rắn sao? Lão tử ta làm người hai đời rồi, mà đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy một con rắn sống lớn như vậy.”
Thế giới này... Thật điên cuồng, khiến người khác phải đau lòng.
Vù.
Lưỡi của Hỏa Giao chín đầu phun ra thụt vào, nọc độc chảy dọc theo khóe miệng, trông vô cùng ghê tởm.
Nhìn thấy nó lao thẳng về phía trước, nước dãi bay tung tóe, xông vào trong đám đệ tử của Diệp gia, đồng tử của Diệp Trường Sinh co rút lại, lạnh lùng nói: “Đây thực sự là một hành động khiến người khác phải nghẹt thở.”
Oanh.
Âm thanh va chạm truyền ra, bóng dáng của Thiên Kiếm Vệ bay ra phía sau, ngổn ngang lộn xộn, từng ngụm máu tươi từ miệng phun ra.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất