Bắt Đầu Quá Mạnh Làm Sao Bây Giờ

Chương 94: Nhất Kiếm quật ngã một người

Chương 94: Nhất Kiếm quật ngã một người


Lão giả Đế Cảnh, đã chết.
Lại là bị một kiếm quật ngã.
Diệp Thương Vân nhìn lão giả trước mặt bị kiếm khí yên diệt, sắc mặt thay đổi, vẻ mặt không tin được nhìn Diệp Trường Sinh.
“Đây... đây quả thật là cháu nội của ta, Trường Sinh sao?”
Diệp Trường Sinh mạnh đến mức ông không dám nhận, đồng thời điều đó cũng khiến nhận thức của ông ta bị lật đổ.
Diệp Thương Vân tự lẩm bẩm: “Đó không phải là sát khí của kiếm, mà là sát khí của người đó. Rốt cuộc là làm thế nào mà Trường Sinh lại lĩnh ngộ được luồng sát khí đáng sợ như vậy?”
Bóng dáng Diệp Trường Sinh rơi xuống, liếc nhìn Diệp Thương Vân, lãnh đạm cười nói: "Ông nội, hai tên Đế Cảnh đã chết, dẫn đệ tử Diệp gia vào hoàng thành."
“Thay phiên làm hoàng đế, hôm nay đến lượt của Diệp gia.”
Nói xong, Diệp Trường Sinh đã vội vàng lao thẳng về phía của An Mộng Quân, mục tiêu tiếp theo của hắn là Hỏa Giao chín đầu.
Người ta nói rắn rất thú vị, hắn chưa từng chơi, huống chi là một con rắn lớn như vậy.
Không biết mình băm nhỏ ra làm một tô canh rắn thì có thơm không nhỉ?
Ánh mắt của Diệp Thương Vân rơi vào bóng lưng ở phía xa xa của Diệp Trường Sinh, trên khuôn mặt già nua lộ ra vẻ vui mừng, vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo, tựa hồ muốn nói, đây là cháu trai của ta.
Yên lặng trong giây lát.
Ông ta mới chậm rãi mở miệng nói: “Nước sông Trường Giang, sóng sau xô sóng trước, một thế hệ sau giỏi hơn thế hệ trước, Trường Sinh ngoan, ngươi nhất định phải mạnh mẽ.”
Lời nói vừa ra khỏi miệng, trong đáy lòng hiện lên một tia lo lắng.
Ngày xưa, Diệp Chiến Thiên cũng quang diệu vạn trượng, yêu nghiệt tuyệt thế, nhưng cuối cùng hắn ta vẫn không thoát khỏi số phận bị vây công sát hại.
Ông ta cũng không muốn để cho Diệp Trường Sinh giẫm lên vết xe đổ.
Nhưng ông ấy cũng biết rằng bây giờ chỉ có thể dựa vào Diệp Trường Sinh tự mình xông pha mà thôi.
...
Giờ khắc này.
Hỏa Giao chín đầu lắc lư điên cuồng nước dịch ghê tởm khiến người ta buồn nôn làm ô nhiễm khoảng không, bóng dáng của An Mông Quân bay ngược trở lại.
Lần bay này, lùi ra phía xa tới hơn một trăm trượng.
Bây giờ bà ấy là tu vi nửa đế, nhưng lại không thể làm gì con Hỏa giao chín đầu này. Thật ra thì Hỏa giao chín đầu phun ra mà không báo trước, khiến người ta khó lòng mà đề phòng.
Vù.
Bóng dáng của Diệp Trường Sinh trên trời rơi xuống, xuất hiện ở bên cạnh An Mộng Quân: “Mẫu thân, người không sao chứ.”
An Mộng Quân lắc đầu, vẫn nhìn chằm chằm Hỏa Giao chín đầu như cũ: “Trường Sinh, mẫu thân không sao cả.”
Diệp Trường Sinh gật gật đầu: “Mẫu thân cứ lui ra phía sau, còn lại giao cho hài nhi đi.”
An Mộng Quân nói: “Trường Sinh, ngươi nhất định phải cẩn thận đó.”
Diệp Trường Sinh mở hai tay ra, vẻ mặt nhẹ nhàng như tiên, bay lên không trung rồi xuất hiện ở trước mặt của Hỏa Giao chín đầu: “Nẹ nó thứ ghê tởm này, có thể kiềm chế chính mình được không, nước miếng lại chảy gớm thế này đây.”
Hỏa Giao chín đầu nhìn chăm chằm vào Diệp Trường Sinh, trong miệng phát ra tiếng xì xì, cũng không tấn công về phía của Diệp Trường Sinh.
Diệp Trường Sinh nhướng mày, mở miệng nói: “Ngươi rất sợ ta đúng không? Ngươi không muốn ta giết ngươi đúng không?”
“Ngại quá, nhưng ngươi phải chết.”
Khi giọng nói ấy rơi xuống, hắn vung kiếm, giận dữ chém xuống chỗ bảy tấc của Hỏa Giao chín đầu.
Đánh người thì đánh sấp mặt, đánh rắn đánh bảy tấc, không sai được.
Xoẹt.
Một kiếm chém xuống, Hỏa Giao chín đầu ngẩng đầu lên, rít lên một cách giận dữ. Máu tươi như trụ, bay tán loạn đầy trời.
Hỏa Giao chín đầu đã được thông linh từ lâu, biết rằng mình không phải là đối thủ của Diệp Trường Sinh. Khi một kiếm kia vừa rơi xuống, nó chọn bỏ lại một cái đầu để bảo toàn tính mệnh.
Nhìn con Hỏa Giao chín đầu ngẩng xông thẳng lên trời, Diệp Trường Sinh trịnh trọng nói: “Một kiếm chém ngươi bay lên trời, sánh vai cùng mặt trời.”
“Vậy mà còn văng tung tóe máu lên người ta. Đây là bộ quần áo mà ta yêu thích nhất. Bồi thường cho ta thế nào đây?”
Nói xong,
Hắn cầm kiếm bước đi, từ đầu đến cuối Hỗn Độn Thần Kiếm ở lòng trong tay lóe lên một tia sáng bạc: “Kiếm Cửu đạo, nhất kiếm trấn thế.”
Xoẹt.
Xoẹt.
Kiếm đến.
Hỏa Giao chín đầu mở ngực mổ bụng, thân người khổng lồ lăng không rơi xuống.
Máu như mưa, tàn nhẫn đến cực điểm, không thể miêu tả được nữa.
Diệp Trường Sinh nhìn Hỏa Giao rơi xuống, khóe miệng nhếch lên một vệt ý cười, từ khi hắn sử dụng thẻ biến thân, toàn thân càng thêm tinh thần.
Kiếm Thần, loại thực lực này miễn cưỡng mới có thể coi là cường giả.
Không biết xấu hổ mà nói thì cảm giác vô địch cực kỳ sung sướng.
Khi Diệp Tiêu Huyền nhìn thấy Diệp Trường Sinh trảm hai đế, dập Hỏa Giao thì mỉm cười nói: “Tiêu Bắc Huyền, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, cho nên ai cũng đừng nói người nào trâu bò.”
“Ngươi nhìn đi, Trường Sinh tới, chỉ hỏi ngươi một câu, có sợ hay không!”
Khóe miệng của Tiêu Bắc Huyền khẽ co giật, trong cổ họng có mùi ngai ngái, ông ta đã tưởng tượng đến một vạn kết cục khác nhau của trận chiến này, nhưng tuyệt đối không ngờ cuối cùng lại như thế này.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất