Chương 95: Hắn thật sự bất khả chiến bại
Chỉ cần một mình Diệp Trường Sinh dùng một kiếm đã chém bay các cường giả của Thần quốc. Con mẹ nó còn có thiên lý nữa không, lại sinh ra một đứa trẻ yêu nghiệt như vậy, còn có để cho người ta sống hay không?
Người so với người tức chết người.
Vốn cho rằng thiên kiêu Tiêu gia, thân mang Thánh thể, chắc chắn sẽ tỏa sáng Thiên Vực, quét sạch hết thảy.
Nhưng nếu đem so sánh với Diệp Trường Sinh thì bọn hắn u ám không thôi.
Làm sao ánh sáng của đom đóm lại dám cạnh tranh với nhật nguyệt chứ?
Sinh con thì phải giống như Diệp Trường Sinh.
Giờ khắc này.
Tâm thái của Tiêu Bắc Huyền đã sụp đổ.
Uy nghiêm của cường giả Đế Cảnh biến mất không còn sót lại chút gì, bởi vì ông ta cảm thấy trước mặt Diệp Trường Sinh, mình quá nhỏ bé.
Diệp Trường Sinh hạ xuống, đi tới bên cạnh của Diệp Tiêu Huyền, chỉ thấy Diệp Tiêu Huyền nghiêm nghị nói: “Trường Sinh, ngươi thật sự khiến người khác không thể nhìn thấu, bây giờ ngươi định giết chết Tiêu Bắc Huyền sao?”
Diệp Trường Sinh nói: “Vốn là ta đã không có ý định khác biệt, tiếc là không làm gì được với thực lực xuất chúng này.”
Diệp Tiêu Huyền nói: “Trường Sinh, nói thế nào Tiêu Bắc Huyền cũng là lão tổ của Hoang Cổ thần quốc. Khi giết ông ta, kiếm nhanh một chút, chính xác một chút, đừng làm cho ông ta quá đau đớn.”
Diệp Trường Sinh gật gật đầu: “Ta sẽ tranh thủ.”
Con mẹ nó.
Còn có thể như vậy sao?
Sắc mặt Tiêu Bắc Huyền xanh tím, trừng mắt nhìn Diệp Trường Sinh: “Muốn đánh thì đánh, các người bàn bạc như vậy, là coi thường ai thế?”
Diệp Trường Sinh cười nhẹ nói: “Trong mắt ta, ngươi chẳng là cái thá gì cả, đánh thì đánh, xem ai chết trước.”
Đúng lúc này.
Một tiếng cười kinh thiên động địa vang lên, rơi từ Cửu Thiên xuống, làm rung chuyển thương khung đè ép Cửu U.
Tiếng cười vọng cửu thiên, người đến chẳng khác gì Thần Ma.
Diệp Trường Sinh quay đầu nhìn về phía thành Hoang Cổ, nhìn thấy người tới bá đạo đứng ở trên không trung, sắc mặt hơi thay đổi: “Người này có chút thú vị, không biết hắn có thể nhận nổi hai kiếm của ta không nữa?”
Cùng lúc đó.
Tiêu Bắc Huyền cũng ngửa mặt lên trời cười điên cuồng, vẻ lo lắng ở trên mặt đã biến mất sạch: “Diệp Trường Sinh, ta không quan tâm ngươi có bí mật gì, lần này ngươi nhất định phải chết.”
Nói đến đây, ông ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Vô Cực: “Huynh trưởng Vô Cực, tặc tử này có ý đồ phá rối Thần quốc của chúng ta, thỉnh cầu huynh trưởng làm chủ cho Thần quốc.”
Nghe thấy vậy.
Sắc mặt Diệp Tiêu Huyền thay đổi, trong lòng cảm thấy vô cùng kinh hãi, ánh mắt rơi vào trên người Tiêu Vô Cực: “Là hắn, hắn vẫn còn sống.”
Diệp Trường Sinh nói: “Lão tổ, người biết tên này sao?”
Diệp Tiêu Huyền lại nói: “Tiêu Vô Cực, nghe đồn là cường giả đã bị ngã xuống, không ngờ hắn vẫn còn sống. Thực lực của người này Tiêu Bắc Huyền tuyệt đối sẽ không thể so sánh.”
Nói đến đây, ông ấy dừng lại một chút mới nói tiếp: “Tiêu gia che giấu rất sâu, đã lừa dối thiên hạ cả trăm năm. Trường Sinh, chuyện đã đến nước này rồi thì chúng ta rút về Kiếm Châu trước đã.”
Diệp Trường Sinh lắc đầu cười nói: “Rút lui, cho dù muốn lui binh, thì Hoang Cổ Thần quốc cũng phải cho chúng ta một cơ hội mới được chứ.”
“Lùi một bước, được một tấc lại muốn tiến một trước. Nhẫn nhịn nhất thời, sau này chỉ càng thêm tệ hại. Đây chính là thực tế.”
Trận chiến này, chúng ta không còn đường thối lui nữa rồi.
Diệp Tiêu Huyền trầm mặc một lát: “Trường Sinh, ngươi càng có thể thấy rõ ràng hơn lão tổ, xem ra đây lại là một trận tử chiến, ngươi có thể đánh thắng hắn sao?”
Diệp Trường Sinh cười nhẹ: “Trong thế giới của ta, hắn vẫn là vai phụ như cũ.”
Khi lời nói vừa dứt, hắn dừng lại rồi mới nói tiếp: “Ta thà chơi người trong thiên hạ còn hơn để người trong thiên hạ chơi lại ta.”
Nghe thấy vậy.
Tiêu Bắc Huyền cười chế nhạo nói: “Diệp Trường Sinh, ngươi vẫn là tuổi trẻ khinh cuồng, thực lực của một vài người còn vượt quá sức tưởng tượng của ngươi đó.”
Diệp Trường Sinh nói: “Ta không biết tuổi trẻ khinh cuồng là cái gì, nhưng ta chỉ biết là kẻ thắng làm vua.”
“Hắn mạnh thì mặc kệ hắn, ta vô địch, các ngươi muốn làm gì thì làm.”
Tiêu Bắc Huyền cười gằn nói: “Vô địch sao, vậy thì có lẽ ngươi không biết vô địch thực sự là gì đâu. Ta nghĩ lát nữa ngươi sẽ bị đánh chết.”
Vù.
Bóng dáng Diệp Trường Sinh lóe lên, hắn lao thẳng về phía Tiêu Vô Cực, người sau nheo mắt nhìn Diệp Trường Sinh, nụ cười trên mặt tiêu tán, vẻ mặt trở nên ngưng trọng.
“Các hạ là ai, vì sao lại muốn diệt Thần Quốc của ta.”
“Kiếm Châu, Diệp Trường Sinh.” Diệp Trường Sinh trầm giọng nói, sát khí vô tận từ trong cơ thể bắn ra, bao phủ lấy cả thân thể của Tiêu Vô Cực.
“Chờ đã, ta có thể giải thích, mọi chuyện không phải như ngươi nghĩ đâu.” Vẻ mặt Tiêu Vô Cực trịnh trọng, vội vàng mở miệng nói.
Diệp Trường Sinh hơi giật mình: “Cho ngươi ba giây, mau giải thích đi.”
Tiêu Vô Cực nói: “Ta đi nhầm chỗ. Ta không biết các hạ lại ở đây. Làm phiền rồi, ta đi ngay đây.”
Diệp Trường Sinh: “.......”