Bắt Đầu Quá Mạnh Làm Sao Bây Giờ

Chương 96: Trảm Long, diệt quốc

Chương 96: Trảm Long, diệt quốc


Giờ phút này.
Tiêu Vô Cực cảm thấy vô cùng vô cùng biệt khuất, con mẹ nó cái này là chuyện gì vậy?
Hắn ta mới dung hợp long mạch, cho rằng mình là vô địch thiên hạ, vừa ra khỏi địa cung tối tăm thì đã gặp phải một cường giả như Diệp Trường Sinh rồi.
Hắn rõ ràng chỉ là một đứa trẻ, nhưng uy áp ở trên người khiến hắn ta cảm thấy sợ hãi, Tiêu Vô Cực đã dung hợp long mạch, tăng tu vi của mình lên tới Đế cảnh đỉnh phong.
Cho dù như vậy, hắn ta vẫn không thể nhìn thấu cảnh giới của Diệp Trường Sinh, ngươi nói có sợ hãi hay không?
Diệp Trường Sinh nói: “Ngươi là người của Tiêu gia sao?”
Tiêu Vô Cực nói: “Đúng vậy.”
Diệp Trường Sinh lại nói tiếp: “Vậy là được rồi, tiếp hai kiếm của ta đi.”
Khi giọng nói rơi xuống, hắn chém một kiếm ra, mây ngàn cuồn cuộn ở phía trên hư không, ngưng tụ thành một thanh kiếm khổng lồ cao ngất trời, chỉ thẳng vào người của Tiêu Vô Cực.
Sắc mặt của Tiêu Vô Cực thay đổi, một màn sương mù màu vàng xuất hiện sau lưng hắn, từ đó phát ra tiếng rồng gầm. Một giây tiếp theo, bóng dáng của một con Cự Long Hoàng Kim bay lượn ở trên khoảng không.
“Long Đằng cửu thiên.”
Kim Long kiêu hãnh giữa bầu trời, uy chấn tứ hải.
Một rồng và một kiếm gặp nhau ở trên không trung, kim quang vô lượng bắn ra, giống như thể mặt trời nổ tung vậy.
Loá mắt, chói mắt quá.
Oành.
Oành.
Tiếng vang truyền ra, âm thanh chấn động không trung.
Diệp Trường Sinh kiêu ngạo đứng trên đỉnh hư không, bóng dáng bất động dưới bát phong chấn động, dưới ánh sáng vàng chiếu rọi, gương mặt càng thêm lạnh lùng.
Mặt khác, bóng dáng của Tiêu Vô Cực bay ngược ra phía sau, cách xa trăm trượng, hắn mới chậm rãi ổn định lại bóng dáng, máu tươi từ trong miệng tràn ra.
“Thần... không thể, làm sao có Thần Cảnh, hắn là cường giả chuyển thế sao?”
Vẻ mặt Tiêu Vô Cực ảm đạm, trong lòng tràn đầy sợ hãi, tại sao lúc nào cũng như thế này, mỗi khi hắn ta lấy được chìa khóa thành công thì đều có người thay ổ khóa mới.
Tại sao khi hắn gặp bất hạnh thì thiên đạo luôn ngủ gà ngủ gật chứ?
Vui quá hóa buồn.
Hạnh phúc luôn biến mất nhanh như vậy.
Mấy trăm năm trước, hắn đã đột phá đến cao giai Đế Giả, lúc này đang cao hứng kiêu ngạo nhìn trời cao. Nhưng lúc hắn ta đắc ý nhất thì lại thời gặp được một người tu kiếm.
Một kiếm của người kia đã đánh bại Tiêu Vô Cực trong vài giây.
Bởi vậy hắn ta giả chết, trốn ở trong địa cung để khôi phục lại thương thế, Thần quốc lại lấy lại được long mạch, hắn ta vẫn phụ trách trấn thủ long mạch.
Lần này xuất thế lần nữa, hắn cứ ngỡ bây giờ là thời điểm chói mắt nhất của mình, nhưng lại gặp phải Diệp Trường Sinh.
Vẫn là kiếm tu, vẫn bị một một kiếm đánh bại trong vài giây.
Lịch sử luôn giống nhau một cách đáng kinh ngạc, Tiêu Vô Cực cảm thấy rằng cuộc sống của mình đã mất đi ý nghĩa.
Vì cái gì người bị thương luôn luôn là hắn ta chứ?
Ánh mắt của Diệp Trường Sinh rơi vào trên người của Tiêu Vô Cực, hắn đi về phía trước, bước đi rất chậm: “Nếu tiếp một kiếm của ta mà không chết, thì sau đó đến một kiếm khác.”
Tiêu Vô Cực rất nhanh kêu lên: “Tiểu hữu, có chuyện gì, chúng ta ngồi xuống nói chuyện được không?”
Diệp Trường Sinh nói: “Ta muốn diệt quốc, chẳng lẽ ngươi lại muốn tự sát sao?”
Sắc mặt Tiêu Vô Cực vô cùng khó coi: “Tiểu hữu, hẹn gặp lại, sau này dễ nói chuyện hơn.”
Diệp Trường Sinh lại nói: “Ngươi, có thể chịu đựng nổi qua ba giây sao?”
Lời nói vừa dứt, hắn chém một kiếm tới, bóng người lao mạnh về phía trước, một người một kiếm, khí thế như cầu vồng.
Tiêu Vô Cực không kiềm được cơn giận: “Đây đều là do ngươi ép ta.”
Hiên ngang.
Từng tiếng rồng gầm vang lên, Kim Long bay vút quấn quanh Tiêu Vô Cực, ánh sáng vàng vô biên quét qua khiến người ta nhìn thấy mà phải phát sợ.
Diệp Trường Sinh không sợ hãi, xu thế không suy giảm: “Kiếm Cửu Đạo, Diệt Đạo Kiếm.”
Oành.
Oành.
Bầu trời nổ tung, sét đánh giận dữ.
Một đường kiếm quang xé rách cả bầu trơi rồi rơi xuống, bất cứ nơi nào lướt qua, vạn mây hóa kiếm, không khí ngưng tụ thành kiếm.
Vạn kiếm chém trời, thiên địa quy phục.
Trong lúc nhất thời, trong phạm vi bán kính ngàn dặm bị thu nhỏ thành không gian kiếm đạo, Cự Long Hoàng Kim bị trói ở trong đó.
“Trảm Long, diệt quốc!”
Khi âm thanh vừa rơi xuống, kiếm như mưa rào, hủy diệt cả trời đất.
“Một kiếm quét sạch vạn cổ, quân lâm thiên hạ, trấn vạn vực.” Một bóng người xinh đẹp xuất hiện trên Tinh vực vô tận, dừng lại, rồi mới nói tiếp: “Loài người ngu ngốc, tại sao lại muốn khiêu khích hắn chứ? Một kiếm đã diệt đạo, ta chọc ai khiêu khích ai chứ?”
“Kẻ này quá nguy hiểm, nhất định phải nhanh chóng diệt trừ.”
Giọng nói rơi xuống, bóng người xinh đẹp cũng biến mất trên Tinh vực kia, phiêu nhiên như tiên nữ, thanh tao vô song.
Giờ phút này.
Ở ngoài thành Hoang Cổ.
Ở bên trên không trung.
Diệt đạo chi kiếm mang theo vô số phi kiếm giáng xuống, cắm vào trong lưng của Hoàng Kim Cự Long, Cự Long ngẩng đầu gầm thét, đuôi rồng đong đưa, trong nháy mắt trở nên vô cùng hung dữ.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất