Sau khi đeo ba lô lên rồi chọn sử dụng [Vé mời boardgame bình thường], chiếc điện thoại cục gạch chất lượng cao của cô ngay lập tức nhận được tin nhắn mới, Cố Cảnh Thịnh vừa đọc xong nội dung tin nhắn đến thì cảnh tượng trước mặt lập tức tối đen.
——Không chỉ là màn hình di động vì “chất lượng không tốt” trở thành màn hình đen mà còn bao gồm tất cả những gì mắt thường có thể thấy được. Như thể thứ chết máy không chỉ là sản phẩm công nghệ mà hệ thống còn tiện tay cắt luôn dây thần kinh thị giác của cô vậy.
Cố Cảnh Thịnh im lặng, cô biết rõ tình cảnh hiện tại của mình, bóng tối trước mắt là hoàn toàn nằm trong dự kiến, nếu thật sự bị thiên thạch nghiền nát hoàn toàn, thì sóng điện não giờ đây cũng biến mất từ lâu rồi.
[Trò chơi đang tải xuống phó bản…]
Trên nền đen xuất hiện một dòng chữ màu đỏ.
[0%...32%...82%...]
[Xuất hiện lỗi ngoài ý muốn khi đang tải xuống]
“=_=”
Việc tải trò chơi từ 0% đến 100% không được suôn sẻ, tự nhiên bị ngừng đột ngột, Cố Cảnh Thịnh nhìn vào dòng chữ đỏ mới nhất, vô cùng nghi ngờ về việc mình là nhân vật chính bị bao quanh bởi hào quang xui xẻo, nếu không thì chẳng thể lý giải nổi cuộc đời của người bình thường nào lại ba chìm bảy nổi như thế.
[Độ khó của phó bản vì nguyên nhân đặc thù đã được nâng lên. Sau khi kiểm tra, 08321-6 là một người chơi độc lập, không có người hướng dẫn nên hệ thống sẽ cung cấp thêm một vật phẩm phụ trợ [Người bạn nhỏ ngốc nghếch của ong mật], sau khi vật phẩm thoả mãn điều kiện thì có thể mang ra phó bản.
[Phó bản được tải xuống thành công]
Như một lớp bụi trên kính vừa được lau sạch, trở nên trong vắt, màu sắc trước mắt Cố Cảnh Thịnh dần sáng lên.
Lúc này cô đang ngồi trên một chiếc xe ngựa, có thể cảm nhận rõ ràng sự xóc nảy dưới đệm, ngoài cô ra còn có chín người khác, bao gồm hai nữ và bảy nam.
Khung cảnh bên ngoài cửa sổ đang dần lùi về phía sau.
Sau khi thấy rõ những người ngồi xung quanh, phản ứng đầu tiên của Cố Cảnh Thịnh là nhìn túi đựng thẻ của mình —— cô nhớ rằng không còn ngăn đựng thẻ trống nào nữa, vậy vật phẩm được hệ thống cung cấp thêm rốt cuộc đặt ở đâu?
“Ong mật?”
Trước khi cô có thể tìm ra nó thì một cô gái trong độ tuổi 20 trên xe đã tinh ý phát hiện mục tiêu thay cô.
Theo tầm mắt của những người khác, Cố Cảnh Thịnh cũng đã nhìn thấy con côn trùng nhỏ này, vốn nổi tiếng là loài chăm chỉ lấy mật thì hiện nay rõ là làm biếng, vẫn còn đang rảnh rỗi nghỉ ngơi trên tay một người đàn ông khác trên xe.
Câu “Đây là vật phẩm của tôi” vừa đến miệng đã bị Cố Cảnh Thịnh nuốt trở về.
Con ong yên lặng nằm đó một lúc, cho đến khi cỗ xe bị rung lắc mạnh thì nó mới vỗ cánh bay đi.
Sau đó dưới ánh mắt lo lắng cùng mong đợi của Cố Cảnh Thịnh, nó vo ve bay ra ngoài cửa sổ.
“…..”
Mối liên hệ mỏng manh giữa chủ nhân và đạo cụ giúp Cố Cảnh Thịnh xác nhận thứ này chính là vật phẩm của mình, nhưng hành vi của con ong này làm cô thấy hình như thứ tự từ trong tên đạo cụ bị sắp xếp sai chỗ —— đây không phải [người bạn nhỏ ngốc nghếch của ong mật] mà đáng ra là [bạn nhỏ ong mật ngốc nghếch của tôi] TAT!
“Vừa rồi có con bọ trên tay tôi à?”
Vị đại ca trở thành chỗ trú chân của loài ong này sau nửa ngày cũng nhận ra có điều gì đó không đúng nên mở miệng hỏi, anh ta có nét mặt nho nhã bảnh bao, đầu đội mũ phớt đen, trên người mặc bộ tây trang cùng màu và đeo găng tay, bên phải có một chiếc gậy chống quý ông, anh ta tự giới thiệu tên mình là Hà Sở Văn.
Cố Cảnh Thịnh ngoài ý muốn phát hiện ra con ngươi của đối phương không có tiêu cự.
Người mù?
“Anh không thể nhìn thấy?”
Cô gái mở miệng hỏi chính là người đầu tiên phát hiện ra ong mật.
Hà Sở Văn mỉm cười gật đầu, nói thêm: “Di chứng tạm thời của trò chơi trước.”
Cô gái nhìn chằm chằm anh ta, hơi nheo mắt lại, một lúc sau mới nói: “Tôi là Diêu Nhược Linh, phòng 07796.”
Cố Cảnh Thịnh âm thầm tính toán trong lòng, từ 07796 đến 08321 chênh lệch nhau 525 phòng, vậy rốt cuộc có bao nhiêu người chơi trong “Boardgame Vui Vẻ” đây?
Có hai người mở đầu cuộc trò chuyện, những người khác cũng lần lượt tham gia vào.
Ngoài trừ Diêu Nhược Linh thì còn ba người chơi nam khác cũng ở phòng 07796. Đầu tiên là thanh niên Diêu Nhất Minh, anh ta trông gầy gò cứ như vừa được trở về sau cuộc xóa đói giảm nghèo ở Châu Phi, Cố Cảnh Thịnh có thể nhìn được cả hàng xương sườn chỉnh tề dù cách sau một lớp áo của anh ta. Tiếp đến là Vương Mạnh Viễn, từ đầu đến chân người đàn ông này đều toát ra cái hơi thở tri thức nồng đậm, trạng thái của anh ta là sự kết hợp ngẫu nhiên giữa “tăng ca”, “xã súc” và “làm việc tới chết”, thỉnh thoảng mắt còn loé lên sự kinh hoàng tột độ như thể vừa làm hỏng một nhiệm vụ quan trọng mà ông chủ giao phó.
*xã súc (社畜): mang nghĩa “súc vật của công ty”. Dùng để chế giễu những người vì lợi ích của công ty mà gạt bỏ tôn nghiêm của bản thân. Từ việc ăn uống ngủ nghỉ đều qua loa, luôn sẵn sàng bán mạng cho công việc.
So sánh với hai người trên thì thanh niên trẻ tuổi nhất Mã Thông là trông có vẻ có tinh thần nhất. Anh ta để kiểu tóc không theo thị hiếu đại chúng, cộng thêm việc nhuộm tóc quá nhiều mà trông chúng khô vàng, xơ xác.
Thông qua tổ hợp của bọn họ, Cố Cảnh Thịnh cuối cùng cũng hiểu được một chút khi cái trò "Boardgame Vui Vẻ" này nói rằng cô không có người hướng dẫn trong lúc tải phó bản là thế nào.