Cố Cảnh Thịnh cũng không lo lắng lắm về kết quả, cho dù không có hào quang [Bạn thân của thám tử] trợ giúp thì việc đoán đúng chỉ là một sự kiện có khả năng xảy ra cao mà thôi. Chỉ cần gương mặt của mấy đồng đội tạm thời trong phó bản này của cô không đen tới độ người người oán trách thì cô có đủ tự tin để đoán hết một lượt.
Buổi chiều trong lúc tới đón người chơi, lão Ivan đã cho bọn họ câu trả lời về màu sắc của cây.
Hai người đoán số 5 là màu xanh lơ và màu trắng đều nhận được câu trả lời phủ định, số 7 là màu xanh lơ, số 9 không phải màu xanh lơ cùng màu cam, vậy số 10 mới là màu cam.
Lão Ivan vẫn đúng giờ mở miệng mắng mỏ như thường lệ, ngay cả khi bọn họ có hai người đã xác định chính xác màu sắc của giỏ.
Trong mắt lão Ivan, những tên giúp việc chết tiệt này vẫn luôn chẳng được tích sự gì, nhưng đối với những người chơi sau khi nghe phân tích của Cố Cảnh Thịnh mà nói, thì giờ đây mọi chuyện đã trở nên cực kỳ rõ ràng.
Theo phương pháp loại trừ, đã biết số 5 không phải màu cam, cũng không phải màu xanh lơ hay màu trắng, như vậy chỉ có thể là màu đỏ đậm, cứ theo cách đó thì có thể suy ra số 9 là màu trắng.
Vưu Nhất Minh có chút phấn khởi: “Chỉ cần sống sót qua đêm nay thì ngày mai chúng ta có thể quay trở lại phòng của mình rồi!”
Vương Mạnh Viễn là người chơi dự bị may mắn sống sót cuối cùng ở đây, anh ta muốn hỏi thêm một câu: “Ngay sau khi hoàn thành sẽ trở về liền luôn à?”
Người mặc dù đã trở thành người chơi chính thức nhưng chưa bao giờ tiến vào phó bản như Cố Cảnh Thịnh cũng lén lút vểnh tai lên.
Vưu Nhất Minh: “Chỉ cần anh muốn thì quay trở về lúc nào cũng được, còn nếu không anh vẫn có thể ở lại đây một thời gian để thưởng thức phong cảnh nông thôn.”
Vương Mạnh Viễn từ khí chất đến trang phục đều đều toát lên hơi thở của phần tử trí thức hít một hơi thật sâu, thành khẩn nói: “Thiên nhiên rất tốt, nhưng tôi vẫn nhớ khoa học kỹ thuật hiện đại hơn.”
Cố Cảnh Thịnh đề nghị: “Dù sao cũng chỉ còn đêm cuối, hay là chúng ta cứ ở chung hết một nhà đi cho đỡ xảy ra chuyện.”
Hà Sở Văn nở nụ cười không mấy tốt lành: “Lời đề nghị rất hay, nhưng chúng ta sẽ ở phòng ai? Cô Thành đừng bảo là chúng ta sẽ ở phòng cô nhé?”
Mặc dù Cố Cảnh Thịnh đã cố hết sức để lật ngược tình thế trong màn phân biệt màu sắc trái cây, nhưng không ai biết liệu việc rời khỏi nhà gỗ nhỏ của mình có vi phạm quy tắc trong phó bản hay không.
Nếu bị mọi người nghi ngờ, Cố Cảnh Thịnh cũng chẳng muốn nhiều lời, nhún vai: “Cũng chỉ là đề nghị mà thôi, Hà tiên sinh không cần phải để ý.”
Vương Mạnh Viễn nhìn trái nhìn phải, tâm trạng vừa mới được thả lỏng nay lại trở nên căng thẳng.
Tới giờ ăn tối, ngoại trừ số lượng người chơi ít hơn ba người so với ngày đầu thì cả quá trình vẫn giống y nguyên, ngay cả độ cứng của bánh mì cũng vậy, Vưu Nhất Minh phải dùng toàn bộ sức lực để ăn hết phầnđồ ăn trên đĩa, ánh mắt không khỏi nhìn về phía lão Ivan —— nếu không phải qua hết đêm nay sẽ được rời đi, anh ta có khi không nhịn được mà mở miệng xin xỏ NPC chia sẻ cho mình miếng bít tết tanh tưởi đó mất.
Bữa tối chậm rãi kết thúc trong tiếng nhai nuốt và đập bánh mì, Cố Cảnh Thịnh trở lại căn nhà gỗ của mình, nhìn ra xung quanh bên ngoài một lượt rồi mới đóng cửa lại.
Màn đêm vừa buông xuống, ánh sáng xung quanh đã trở nên tối tăm u ám, thật ra trong nhà gỗ có thắp một ngọn nến nhỏ, nhưng ánh sáng yếu ớt của ngọn lửa không thể xuyên qua tấm màn dầy đặc đó.
Ngủ ngon nhé.
Cố Cảnh Thịnh thầm nói trong lòng với những người đồng hành của mình.
Có lẽ đã dần quen với tiết tấu trong phó bản, Cố Cảnh Thịnh trằn trọc trên chiếc giường gỗ cứng nhắc, lạnh lẽo đã lâu theo đúng lịch trình trước khi đi ngủ của mình rồi mới mơ màng tiến vào giấc ngủ. Nửa mơ nửa tỉnh không biết bao lâu, đột nhiên xoay người bật dậy.
Cố Cảnh Thịnh ngồi ở sát mép giường mở miệng thở dốc, duỗi tay sờ ra phía sau lưng, quả nhiên đã có mồ hôi lạnh toát ra vì cơn ác mộng ban nãy, đúng lúc này một cơn gió lạnh thổi qua khiến cô run cầm cập.
Cô mò mẫm đóng cửa sổ lại, ngăn không cho gió lạnh tiếp tục thổi vào trong phòng. Cơn ác mộng ban nãy đã khiến thần kinh bị kích thích, cô không muốn có thêm bất kỳ một sát thương nào nữa.
Thân nhiệt trên người gần như tụt xuống số âm, Cố Cảnh Thịnh xoay người nằm xuống giường, cố gắng hấp thụ chút nhiệt lượng từ chiếc chăn không đủ để che cả chiều ngang lẫn chiều dọc của mình —— cô đã có một số manh mối về sự cố phát sinh trong phó bản, nhưng còn chút vấn đề cần phải chờ tới sáng mai mới có thể xác nhận lại.
Nhắm mắt rồi mở mắt ra, sáng sớm đúng hạn đến, Cố Cảnh Thịnh giẫm giày loẹt xoẹt đi vào phòng tắm vẩy nước lên mặt, cô đột nhiên nghĩ tới một vấn đề.
——Đêm qua trước khi đi ngủ, cô đâu có mở cửa sổ á.
“……”
Toàn thân Cố Cảnh Thịnh cứng đờ, gần như đi cùng tay cùng chân tới chỗ cửa sổ đã đóng tối hôm qua.
Cô nhìn thấy vài sợi lông màu đen xám nằm rải rác trên bệ cửa sổ, cùng với——
Vết cào đầy máu của dã thú.
Lạnh lẽo bao phủ lấy toàn thân Cố Cảnh Thịnh, mồ hôi lạnh sau cổ một giọt rồi một giọt chảy dọc xuống cổ áo.
——nếu không nhờ buff may mắn cộng thêm IQ sụt giảm, nếu tối qua cô nhận ra điều gì đó không ổn sau khi bừng tỉnh bởi cơn ác mộng, chắc sẽ tự bưng mình lên miệng của boss rồi.
Cố Cảnh Thịnh vô tình tránh được đại nạn chuẩn bị đi gặp những người chơi khác, vừa mở cửa đã nhìn thấy một bức thư màu trắng nằm trên mặt đất.
Chữ viết trên giấy vô cùng cẩu thả.
[Cô Thành,
Rạng sáng 3 giờ 31 phút đã phát hiện thi thể người chơi.
Xin hãy cẩn thận.
Nếu có thể hy vọng cô sẽ đến nhà chính tập hợp vào lúc 4 giờ 30 sáng
Hà.]