Bắt Đầu Từ Boardgame

Chương 70: Thoát Khỏi Bệnh Viện Bỏ Hoang (32)

Vệ Gia Thời ngẩng đầu lên từ trong đống giấy tờ, bối rối nói: “Ở đây không có thông tin gì về bệnh nhân cả.”

Cố Cảnh Thịnh cúi đầu, ngón tay tiếp tục thao tác trên điện thoại di động, dường như không ngạc nhiên với phát hiện của Vệ Gia Thời: “Tất nhiên là không có trong đống giấy tờ này rồi, nếu không thì với Lý Thiêu, người xuất hiện ở sảnh lễ tân khách ngay từ lúc đầu trò chơi sẽ khiến phó bản này trở nên quá dễ dàng rồi.”

Vệ Gia Thời: "...Cô đừng có mà dùng tâm trí của đại lão để đối phó với một tân binh mới như tôi chứ!"

Cố Cảnh Thịnh đi đến quầy lễ tân, ra hiệu cho Vệ Gia Thời nhìn vào vết bụi trên đó: “Trong đại sảnh này có tổng cộng năm ngọn đèn, trong đó có một cái được phân bố ở giữa, ngay trên đầu chúng ta, bốn cái khác ở gần với lối ra hành lang hơn. Trước đấy chúng ta đã nhấn công tắc điện để bật bốn bóng đèn ngoài trung tâm, việc này đã giải thích tại sao Lý Thiêu chỉ có thể quanh quẩn gần quầy lễ tân, phải đến giữa trò chơi mới tìm thấy chìa khóa cửa chính của viện điều dưỡng.”

Vệ Gia Thời cảm thấy ánh mắt mình như bị muỗi đốt, chắp hai tay lại: “...Chị gái nhỏ này, khi cô lý luận và giải thích thì có thể thêm một số ghi chú cho người đồng đội không được thông minh cho lắm của mình được không?"

Cố Cảnh Thịnh nói tiếp: “Dựa vào sự phân bố của vết bụi xung quanh thì có vẻ trước đó Lý Thiêu đã dựa vào mép quầy. Nếu ánh sáng có thể chiếu xuống toàn bộ căn phòng từ đầu trò chơi, thì anh ta không thể nào không nhìn thấy chùm chìa khóa được treo trên tủ —— cậu để ý bốn cái ổ khóa này mà xem."

Có hai chiếc tủ gỗ và bốn ổ khóa, trong đó có ba cái gần như đã rỉ sét, chỉ có ổ khóa ở phía trên bên cánh phải của tủ gỗ là có vết xước trông như mới.

Cố Cảnh Thịnh dùng tay phải chống cằm, trầm tư nói: "Lý Thiêu không mở được tủ, việc này có thể là do bệnh viện đã bị bỏ hoang quá lâu, những đồ vật bằng sắt đã bị gỉ sét nặng, nhưng khi tai nạn xảy ra, chìa khóa và ổ khóa chắc chắn vẫn hoạt động bình thường, những bệnh nhân này hẳn là đã tìm kiếm thật kỹ trong hai cái tủ này trước khi rời đi rồi, chúng ta không cần phải tìm thêm lần nữa làm gì." Cô đưa mắt nhìn về phía đại sảnh, trên mặt hiện lên một nụ cười nhẹ, "Thứ chúng ta đang tìm kiếm chính là thông tin của nhóm bệnh nhân bị mù thời điểm đó."

Vệ Gia Thời ngơ ngác hỏi: "Bệnh nhân bị mù?"

Cố Cảnh Thịnh chắc chắn nói: “May mà ở đây không có đồ đạc gì có giá trị, ngoại trừ tủ gỗ ra thì cũng không có những vật dụng không cần thiết nào khác, vậy là đáp án cũng trở nên rõ ràng hơn nhiều rồi.”

Cô sải bước đến gần chiếc ghế sofa bên cạnh, đá ngã món đồ cũ này ra đất, sau đó từ phía sau xé toạc miếng bọt biển khỏi đệm sofa, Vệ Gia Thời bất lực nhìn Cố Cảnh Thịnh như có phép thuật mà lấy ra một tập giấy trắng chứa đầy chữ từ trong đống đệm mút đó.

Chữ viết trên giấy hầu hết đều đã bị mờ, còn có một số bức ảnh của người bệnh được dán trên đó.

Cố Cảnh Thịnh đứng lên, vỗ bụi trên tay, hài lòng nói: “Nội thất trong viện điều dưỡng cũng không ngăn nắp như vẻ bề ngoài, hơn nữa viện trưởng lại còn là người keo kiệt, không chịu bỏ kinh phí ra để sửa chữa, cho nên nhân viên ở đây chỉ có thể dùng những đống giấy tờ tưởng chừng như vô dụng nhất này, như là hồ sơ của những người bệnh không có người nhà tới thăm chẳng hạn, sẽ được nhét vào đệm sofa để tăng tính đàn hồi. Phương pháp sửa chữa đồ đạc này khá thô, nên chẳng có gì là kỳ lạ khi mà những vị khách ghé thăm luôn cho họ đánh giá kém cả.”

Phía sau ghế sofa có một công tắc điện hình chữ nhật, lớp vỏ nhựa phía trên đã bị Cố Cảnh Thịnh dùng rìu đập vỡ.

Cô chất đống giấy tờ này sang một bên, đóng lại cánh cửa chính mà Lý Thiêu đã mở ra trước đó —— Cố Cảnh Thịnh không thể rời khỏi khu vực đại sảnh, bên ngoài trời tối đen như mực, chỉ có thể khua khua chiếc rìu ra để kiểm tra, không ngờ đạo cụ tấn công này còn có thể sử dụng như thế.

Cố Cảnh Thịnh: “W Quân, cậu có phiền khi sử dụng [Củi gỗ “cháy cho đến khi hết”] của mình trong phó bản này không? Mặc dù đá đánh lửa cũng có thể sử dụng được, nhưng nếu có thêm thuộc tính không thể dập tắt thì sẽ tốt hơn.”

Vệ Gia Thời không chút do dự gật đầu đồng ý: "Dùng ngay bây giờ à?"

Cố Cảnh Thịnh lắc đầu, giơ điện thoại lên: "Chờ một chút, tôi gửi tin nhắn trước đã."

Vệ Gia Thời bối rối: "Cho ai chứ?"

Cố Cảnh Thịnh mỉm cười: “Boardgame Vui Vẻ.”

[Người gửi: Boardgame Vui Vẻ

Sau khi kiểm tra, người chơi chính thức [Y Quân] đã mở khóa thành công thế giới ẩn của phó bản và phần thưởng sau khi vượt qua đã được tăng lên.]

"......"

Mặc dù không ai biết Cố Cảnh Thịnh đã nói gì với hệ thống, nhưng câu trả lời của [Boardgame Vui Vẻ] vẫn được hiển thị công khai cho tất cả người chơi theo quy tắc cũ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất