Bắt Đầu Từ Boardgame

Chương 69: Thoát Khỏi Bệnh Viện Bỏ Hoang (31)

Vệ Gia Thời nhìn Cố Cảnh Thịnh đẩy cửa ra rồi nhìn qua một chút, sau đó liền đóng cửa lại, nghi hoặc hỏi: “Cô kiểm tra cái này để làm gì chứ?”

Cố Cảnh Thịnh cụp mi, bình tĩnh nói: "Kiểm tra phương pháp mở cửa chỉ là thuận tiện mà thôi, tôi muốn xác định xem người bên trong đã đi đâu rồi."

Khi nghe được câu trả lời, Vệ Gia Thời mới nhớ ra hành lang số 1 đã bị xóa sổ từ lâu, hành lang số 2 là nơi một người chết và ba người được giải cứu, hành lang số 4 thì vẫn còn một người sống sót.

“Cô cảm thấy người đó rất nguy hiểm à?”

Cố Cảnh Thịnh đơn giản nói: “Tôi không nhìn thấy NPC, chỉ nhìn thấy người này đang đứng bên ngoài cánh cửa thứ tư, dưới chân là thi thể của một người chơi nữ — trên người không có vết thương nào cả.”

Vệ Gia Thời lập tức nhận ra, với mức độ tàn ác của NPC, hầu hết những người chơi rơi vào tay chúng đều bị xé toạc nhanh chóng, vì vậy khi người chơi nữ này có thể chết nguyên vẹn trên hành lang, thì khả năng lớn nhất là đã phải chết dưới tay người đồng hành của cô ta.

Nghĩ tới đây, Vệ Gia Thời bỗng nhiên sợ hãi: “Nếu người sống sót đó là một kẻ xấu thì cô không lo sợ anh ta sẽ làm gì sau khi mở cửa à?”

“Cũng có thể đấy.” Cố Cảnh Thịnh nhẹ nhàng mỉm cười, liếc nhìn đồng đội của mình, “Cậu còn nhớ câu tôi từng nói với cậu 'Về nguyên tắc, tôi sẽ thường không ngăn cản một người trưởng thành tự đi tìm chết’ không?”

Vệ Gia Thời không theo kịp suy nghĩ của Cố Cảnh Thịnh, nhưng vẫn có thể trả lời câu hỏi của cô: “Nhớ.”

Nụ cười của Cố Cảnh Thịnh càng sâu hơn: “Người mà tôi ám chỉ trong câu này chắc chắn bao gồm cả tôi nữa.”

"......"

Vệ Gia Thời đột nhiên muốn đi tìm hiểu xem thiên thạch đã rơi trúng cô gái này ở đâu, vì dựa theo hiểu biết hiện tại của cậu ta về Cố Cảnh Thịnh thì rất có thể thiên thạch mới chính là nạn nhân vô tội bị ăn vạ đấy.

Cửa chính của hội trường mở toang, gió lạnh thổi vào, khiến hai người chơi bị tra tấn bởi mùi mốc trộn lẫn với mùi máu suốt đêm, từ tận đáy lòng cảm nhận được tầm quan trọng trong việc kiểm soát ô nhiễm không khí.

Nơi này hiện tại không còn người nào khác ngoại trừ bọn họ —— Lý Thiêu, người ban đầu được [Boardgame Vui Vẻ] thả xuống đây, đã chết ở hai vòng trước đó.

Trong đầu Vệ Gia Thời tính toán tỉ lệ tử vong của phó bản, có chút không thể tin được: “Mười trong số mười bảy người chơi đã bị loại, đây mà gọi là độ khó bình thường à?”

Cố Cảnh Thịnh suy nghĩ một chút rồi nói: "[Boardgame Vui Vẻ] thường không nói tới nhân tính. Nhưng nếu bốn hành lang và sảnh lễ tân có thể hoàn toàn kết nối với nhau thế này thì cũng không khó cho lắm."

Vệ Gia Thời: “……” Cậu ta không nghĩ vậy đâu.

Có lẽ biểu hiện ai oán của Vệ Gia Thời quá rõ ràng, Cố Cảnh Thịnh dừng lại, lấy ra một chiếc bình từ trong túi xách, đổ ra hai viên nho nhỏ màu trắng, hình tam giác vào trong tay cậu ta.

Vệ Gia Thời bối rối: “Đây là cái gì? Thuốc ngủ, hạc đỉnh hồng (thuốc độc), hay là xyanua?”

Cố Cảnh Thịnh suy nghĩ một chút rồi đề nghị nói: "Có lẽ là thuốc não tàn?"

Vệ Gia Thời: "...Là chữa não tàn, hay sau khi sử dụng sẽ biến thành não tàn? Tôi vẫn luôn nghi ngờ rằng sau khi vào trò chơi, tôi đã bị nhiễm phóng xạ khiến trí tuệ sụt giảm nghiêm trọng rồi."

Cố Cảnh Thịnh xoay thân chai để Vệ Gia Thời có thể nhìn rõ dòng chữ “vị chanh” trên đó.

“......”

Cố Cảnh Thịnh: “Đường có thể khiến người ta vui vẻ hơn đấy.”

Vệ Gia Thời: "......"

Vốn dĩ cậu ta muốn lên án đối phương vì sao phải nói “thuốc não tàn” một cách nghiêm túc như thế, làm cậu ta dễ dàng mắc câu, nhưng sau khi suy nghĩ lại thì cậu ta nhận ra Cố Cảnh Thịnh kỳ thật cũng không nghiêm túc đến thế......

Chưa đầy năm phút, Cố Cảnh Thịnh đã đi được một vòng quanh sảnh lễ tân.

Theo góc nhìn của Vệ Gia Thời, thứ bắt mắt nhất ở đây chính là hai chiếc tủ gỗ bị khóa, nhưng Cố Cảnh Thịnh chỉ thản nhiên liếc qua một cái rồi bình tĩnh quay mặt đi.

Vệ Gia Thời: "Cô không muốn xem thử xem bên trong có gì à?"

Cố Cảnh Thịnh lắc đầu, nhướn mày, khóe miệng hơi nhếch lên, tựa như đang thích thú: "Có thể trong tủ sẽ có cái gì đó, nhưng tuyệt đối không phải là thứ mà tôi đang muốn tìm."

Vệ Gia Thời không nhịn được hỏi: "Vậy cô đang tìm cái gì?"

Cố Cảnh Thịnh dừng lại, quay đầu nhìn thẳng vào Vệ Gia Thời.

Lúc này Vệ Gia Thời mới nhận ra, đồng tử trong mắt cô có màu đen láy, trầm đến mức khó có thể nhìn rõ dưới loại ánh sáng mờ này.

"Rít——"

Gió lùa vào phòng qua cánh cửa đang mở.

Sau lưng cậu ta toát ra một tầng mồ hôi lạnh, Vệ Gia Thời vô thức lùi ra sau một bước —— bây giờ cậu ta muốn rút lại câu hỏi trên thì có còn kịp không?!

Cố Cảnh Thịnh nhìn cậu ta hai lần rồi bắt đầu chậm rãi nói, giọng điệu không có bất kỳ thay đổi nào: "Tôi đang tìm thông tin của nhóm bệnh nhân."

Gần quầy lễ tân có rất nhiều trang giấy đã bị ố vàng rơi dưới đất, Vệ Gia Thời nhanh chóng cúi xuống và nhặt đống giấy lên rồi cẩn thận xem qua.

Một số lời nhắn của những vị khách đến thăm được ghi lại trên giấy, trong đó những đánh giá kém về cơ sở vật chất của viện điều dưỡng là chính, còn phần đánh giá thấp về năng lực chuyên môn của nhân viên y tế ở đây thì là phụ. Ngoài ra còn có góp ý về những việc mà nhân viên y tế ở đây cần phải cải thiện thêm.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất