[Người gửi: Boardgame Vui Vẻ
Người chơi chính thức [Ngôn Vô Vật] đã chết, những người sống sót phải thật nỗ lực đó nha.]
Hệ thống gửi tin nhắn đến khiến trái tim Vệ Gia Thời như ngừng đập trong giây lát: “Bây giờ chúng ta đang ở trong đại sảnh, thật sự sẽ không sao chứ?”
Cố Cảnh Thịnh nhìn đồng hồ, gật đầu: "Tạm thời được an toàn."
Vệ Gia Thời hỏi: “Chẳng nhẽ mấy NPC này sẽ không xông tới đây?”
Cố Cảnh Thịnh kinh ngạc nhìn người đồng đội còn sót lại của mình trong phó bản: "Bọn họ đương nhiên sẽ xông tới rồi, chắc cũng chỉ mất khoảng 2 3 phút nữa thôi."
Vệ Gia Thời sửng sốt: "......"
——Cho nên cô mẹ nó không phải đang tìm đường chết, mà là tìm chết?!
Cậu ta tưởng mình đã hiểu rõ về Cố Cảnh Thịnh, nhưng không ngờ tính cách của cô gái này lại cập nhật nhanh đến mức cậu ta không thể nào theo kịp để hiểu được!
Cố Cảnh Thịnh đi đến đến vị trí của công tắc điện, bỏ qua tất cả các lựa chọn khác,
Vệ Gia Thời lạnh nhạt gật đầu, khuôn mặt tràn đầy sự bình yên của chủ nghĩa duy vật: “Tôi biết rồi, dân bản địa sẽ đến để tiễn chúng ta một đoạn đường cuối cùng.”
Cố Cảnh Thịnh dở khóc dở cười: "...Ý tôi không phải vậy."
Trong ngăn kéo dưới quầy lễ tân có một số thẻ nhân viên, Cố Cảnh Thịnh do dự một chút, nhưng vẫn lấy một tập thẻ rồi đặt chung với đống giấy tờ được lôi ra từ ghế sofa: “Mấy thứ này sẽ có tác dụng lôi kéo thù hận đối với NPC.”
Cố Cảnh Thịnh vẫn còn nhớ Hạ Hiểu Vân từng nhắc đến việc NPC đã dừng lại trước tủ của cô ấy trong tin nhắn.
Hạ Hiểu Vân không nói rõ, nhưng cô ấy đã viết ra những gì bản thân mình trải qua trước đấy bằng tin nhắn, Cố Cảnh Thịnh đoán NPC này đã trực tiếp đến thẳng nơi Hạ Hiểu Vân đang trốn mà không cần phải đi qua bất cứ đường vòng nào.
Kết hợp với tin nhắn trước đó, Hạ Hiểu Vân có thể đã thu hút sự chú ý đặc biệt của dân bản địa vì tấm thẻ nhân viên mà cô ấy mang theo trong túi.
Những dữ liệu có được hiện giờ còn quá ít nên Cố Cảnh Thịnh không thể đưa ra kết luận chính xác.
Khi mở cửa, cô liền nhận ra Ngôn Vô Vật có gì đó không thích hợp, vì để đảm bảo an toàn nên cô đã cuộn thẻ nhân viên của mình vào cuống vé xem phim rồi đưa chúng đến túi của đối phương.
[Người gửi: Boardgame Vui Vẻ
Vì người chơi chính thức [Ngôn Vô Vật] đã liên tục vi phạm nghiêm trọng các quy tắc trong phó bản nên hệ thống sẽ miễn trừ hành vi vi phạm nhỏ lần này của 08321-6.]
Tin nhắn trên không được công khai và chỉ Cố Cảnh Thịnh mới có thể xem được.
——Chắc chắn rồi, trong [Boardgame Vui Vẻ], những hành vi chủ động mang tính chất ác ý đối với người chơi khác sẽ bị coi là vi phạm, nhưng sau khi một số người chơi đã thể hiện rõ sự không thân thiện của mình thì những cuộc tấn công còn lại sẽ được coi là phòng vệ chính đáng.
Trước khi những kẻ truy đuổi xông vào, Cố Cảnh Thịnh nói với Vệ Gia Thời: “Người chơi không phải tự nhiên xuất hiện ở đây một cách vô lý, mà đóng vai một nhân vật đã thuộc về chỗ này trước đấy.”
Vệ Gia Thời gật đầu: “Tôi biết mà, chúng ta là bác sĩ.”
Cố Cảnh Thịnh không khỏi bật cười: “Không, không phải bác sĩ đâu.” Cô nhìn vào mắt Vệ Gia Thời, nhẹ nhàng nói: “Thân phận của chúng ta tất nhiên là bệnh nhân.”
Khi cô vừa dứt lời, một màn sương trắng dày đặc đã bao phủ trước mắt Vệ Gia Thời, nhưng màn sương cũng nhanh chóng tan đi, khi cậu ta có thể nhìn bình thường trở lại thì sảnh lễ tân vẫn là sảnh lễ tân cũ, nhưng lại đem đến cảm giác khác biệt nào đó rất nhỏ.
"Uỳnh——"
Cánh cửa của bốn hành lang đều được mở ra cùng lúc, những dân bản địa phát ra tiếng la hét giận dữ, sau đó điên cuồng lao về phía hai người chơi.
Vệ Gia Thời kinh ngạc phát hiện những quái vật có vẻ ngoài hung dữ này đã trở lại hình dáng của con người bình thường, không chỉ ngũ quan mà cả thân hình cũng bị thu nhỏ lại, không còn cao lớn mà thậm chí còn gầy nhom.
Cố Cảnh Thịnh bình tĩnh giơ chân phải lên, đá mạnh vào thắt lưng của một người đàn ông lao tới cô, đẩy hắn ta ngã xuống đất rồi mới thu hồi [Cơn thịnh nộ của Newton] — cô cũng không cần phải tiếp tục duy trì hiệu quả của món đồ chơi này làm gì sau khi nhìn thấy bộ dạng của NPC —— quay sang nói với Vệ Gia Thời: “Châm lửa bây giờ.”
Củi gỗ bốc cháy, ngọn lửa sáng rực thiêu rụi những giấy tờ cũ được xếp chồng lên nhau, thông tin và chữ viết trên đó nhanh chóng biến thành một màu đen, bị ngọn lửa nuốt chửng cho đến khi trở thành bột màu xám dễ vỡ.
Cố Cảnh Thịnh kéo Vệ Gia Thời, người vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, lần lượt đóng cánh cửa của ba hành lang còn lại, và điều khiển công tắc điện — ngoài việc dùng để điều khiển bóng đèn thì nó còn có thể đóng mở cửa điện.
"Thực ra các thông tin này nên được truyền tải đến những người chơi khác từ lúc ban đầu rồi, mà thôi quên đi, dù sao thì kết quả cũng không có khác biệt nhiều lắm.”
Cố Cảnh Thịnh bình tĩnh đứng dậy, cùng Vệ Gia Thời rời khỏi hành lang số 3.
Vệ Gia Thời liên tục nhìn về phía sau, những NPC kia đã điên cuồng lao vào đống giấy tờ khi ngọn lửa bùng lên, vừa đập vừa khóc to, hoàn toàn không quan tâm đến hành động bất thường của người chơi.
"Cạch."
Cố Cảnh Thịnh khóa cánh cửa hành lang lại.
Trong mắt Vệ Gia Thời, hành lang trước mặt đã trở nên rất khác so với trước đây, nó vốn chỉ có bốn cánh cửa u ám nhưng nay đã dài hơn gấp năm lần, hai bên còn có rất nhiều địa điểm mà bọn họ chưa từng khám phá qua.
Những cánh cửa này đã cũ đến mức đổ nát, xuyên qua những khe hở trên cửa còn có thể mơ hồ nhìn thấy những đồ đạc bị bỏ hoang bên trong.
Vệ Gia Thời đến phòng trực để kiểm tra, sau đó phát hiện cánh cửa sắt mà Phương Kỳ Câu rời đi lúc nãy đã bị đóng lại.
Mật mã trên cửa chỉ có một cơ hội để nhập, nên giờ hai người chẳng thể làm gì hơn.
Mặc dù lối đi đã bị đóng nhưng khi Vệ Gia Thời nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Cố Cảnh Thịnh thì không ngờ bản thân lại thấy trấn an vô cùng: “Vậy bây giờ chúng ta nên làm thế nào để rời khỏi đây?”
Cố Cảnh Thịnh đút hai tay vào túi, bình tĩnh nói: "Đến từ đâu thì về từ đó thôi —— bởi vì là trò chơi, nên ngoài cửa chính và cửa phụ của đại sảnh ra thì nhất định phải có cách khác. Nếu không thì chúng ta sẽ chẳng thể tận dụng hoàn cảnh kiến trúc để vượt qua độ khó nâng cao đâu."
Hai người lần lượt đi về phía địa điểm mới.