Bắt Đầu Từ Boardgame

Chương 73: Thoát Khỏi Bệnh Viện Bỏ Hoang (35)

Vệ Gia Thời nhìn vào phía sau đầu của của Cố Cảnh Thịnh, thấp giọng hỏi: "Cô biết được chân tướng khi nào thế?"

Giọng Cố Cảnh Thịnh rất bình tĩnh: “Đương nhiên là ngay từ đầu tôi đã cảm thấy có gì đó không đúng rồi.”

Vệ Gia Thời: "...Cho tôi hỏi chút nhé, lúc chúng ta đọc phần tóm tắt bối cảnh có phải có gì khác biệt không? Mà sao cô lại biết rõ hơn tôi nhiều thứ thế?!”

Cố Cảnh Thịnh lắc lắc tay áo: "Cậu nhìn mà xem, sau khi chúng ta bước vào phó bản, áo khoác của chúng ta lại bị biến thành áo blouse trắng nhuốm máu để phù hợp hơn với hoàn cảnh trò chơi. Tay áo của tôi thì bị dài quá, còn tay áo của cậu lại bị ngắn quá, kích cỡ đều không vừa với dáng người của chúng ta.”

Vệ Gia Thời tự hỏi: "Không phải vì đống áo free size này được mua sỉ ở mấy cửa hàng nhỏ trên vỉa hè à?”

Điều này cũng phù hợp với tính cách keo kiệt của viện trưởng mà nhỉ?

Cố Cảnh Thịnh nhếch mép: “... Còn có một khả năng khác chính là đống áo này căn bản không phải trang phục của nhân vật mà chúng ta đang đóng.” Cô dừng một chút rồi nói tiếp, “Nếu trang phục chỉ là gợi ý thì trong quy tắc của phó bản cũng đã đề cấp tới việc những người chơi có nỗi sợ bóng tối, đây vừa là hạn chế vừa là lời nhắc nhở đấy.”

——Bệnh nhân trong viện điều dưỡng "Rosemary" thường bị thô bạo kéo vào phòng biệt giam tăm tối nên họ sẽ có nỗi sợ với bóng tối.

Vệ Gia Thời lặng lẽ tiêu hóa đống thông tin mà Cố Cảnh Thịnh đưa ra.

Cố Cảnh Thịnh nói tiếp: "Thế giới trong mắt bệnh nhân tâm thần thường khác với thế giới trong mắt của người bình thường, cho nên hành lang này trong mắt chúng ta vẫn luôn ở trong một trạng thái giả dối. Trước đây chúng ta chỉ có thể nhìn thấy bốn căn phòng vì đối với những 'bệnh nhân' đã quen thuộc với nơi này mà nói, thì chỉ có bốn căn phòng này là quan trọng, những khu vực khác đều không cần phải quan tâm."

Vệ Gia Thời dần hiểu ra: "Vậy lúc chúng ta mới vào đây đã cảm thấy thân thể có gì đó không ổn, đi lại cũng khó khăn hơn trước là vì thế sao?"

Cố Cảnh Thịnh gật đầu: "Lúc đầu tôi còn tưởng là do thuộc tính bị suy yếu, cẩn thận nghĩ lại thì cảm thấy khả năng cao là do lú lẫn thôi."

Nói xong, Cố Cảnh Thịnh đơn giản tuôn ra phần nội dung còn lại: “Trước khi rời khỏi viện điều dưỡng thì bệnh nhân đã hoàn toàn kiểm soát nơi này. Họ đã hoán đổi vị trí giữa bác sĩ và bệnh nhân, để những nhân viên y tế từng quyết định số phận của họ cũng phải đích thân trải nghiệm cuộc sống đau đớn này. Trong tờ báo đã đề cập đến người đàn ông tên Alvin và đồng nghiệp của anh ta đã sử dụng nước đầm lầy và nước cỏ hoa hồng đen để gây tổn thương đến mắt của bệnh nhân, sau đó họ đã bị trả thù tương tự. Đó là lý do tại sao hầu hết các NPC đang đuổi theo chúng ta đều không thể nhìn thấy gì.”

Vệ Gia Thời vắt óc nhớ lại, cuối cùng cũng hiểu Cố Cảnh Thịnh đang ám chỉ điều gì, nhưng: “Tôi nhớ trong lời nhắn đó hình như không hề nhắc đến Alvin và các đồng nghiệp của anh ta mà nhỉ?"

Cố Cảnh Thịnh: "Alvin tiên sinh và những người khác không nên đối xử với bệnh nhân theo cách này', ở đây ‘những người khác’ là số nhiều chứ không phải số ít.”

Vệ Gia Thời: “...Cô nói đúng.”

[Người gửi: Boardgame Vui Vẻ

Vì [Hồ sơ bệnh nhân] đã bị tiêu hủy nên người chơi [Y Quân] và [W Quân] đã hoàn thành trò chơi ở độ khó cao cấp.]

Khi nhìn tin nhắn mới nhất, Vệ Gia Thời đột nhiên cảm thấy xấu hổ như ma mới chuyên đi ôm đùi để vượt qua nhiệm vụ.

Vệ Gia Thời cảm ơn: "Lần này thật sự phải cảm ơn cô rồi, tôi cũng không giúp được gì nhiều, thật ngại quá."

Cố Cảnh Thịnh nhẹ nhàng gật đầu: "Quen rồi sẽ tốt thôi."

Vệ Gia Thời: "......"

Dù chỉ theo phép lịch sự thì không phải cô nên nói "Không có gì đâu" à! TAT

“Đợi đã.” Vệ Gia Thời đột nhiên phát hiện có điểm đáng ngờ, “Tại sao chúng ta phải tiểu hủy những tài liệu này?”

Cố Cảnh Thịnh: "Sau khi đống hồ sơ bị tiêu huỷ, cảnh sát sẽ không thể lần theo dấu vết để truy bắt những bệnh nhân đang bỏ trốn —— thực tế thì hệ thống xã hội của phó bản lần này lạc hậu quá mức — những bệnh nhân này đã từng muốn xử lý đống hồ sơ có thể chứng minh việc họ khác với người bình thường trước khi rời đi. Nhưng thật không may là đống tài liệu đó đã bị nhân viên sử dụng để làm đệm ghế sofa, họ cuối cùng vẫn không thể tìm thấy chúng trước khi trốn thoát.”

Vệ Gia Thời không khỏi gật đầu.

——Điều này cũng giải thích vì sao Cố Cảnh Thịnh không cần tìm cách để mở tủ gỗ trong đại sảnh, đúng là không cần thiết phải tìm kiếm lại những nơi mà bệnh nhân đã tìm qua.

Cố Cảnh Thịnh: “Không phải nhân viên nào bị bệnh nhân kiểm soát cũng đã chết, nhưng những người sống sót sau tai nạn đều để lại những vết thương tâm lý rất nặng nề. Họ muốn trả thù, muốn sử dụng đống giấy tờ để chứng minh sự tồn tại của bệnh nhân ở một góc trong bệnh viện, để dụ kẻ thù của họ quay trở lại đây."

Những nhân viên này không có quyền lực gì và khả năng tư duy của họ cũng đã bị giảm sút đáng kể, vì vậy cách bố trí của họ có đầy sơ hở, tạo cơ hội cho người chơi phản kích, nhưng sâu trong thâm tâm, họ vẫn mạnh mẽ tin rằng bản thân mình là người bình thường —— Khi X Quân đặt biển “Cấm xâm phạm” ở cửa tủ, NPC đã dừng lại. Nếu danh tính thật sự của họ là những bệnh nhân tâm thần không thể kiểm soát thì họ sẽ chẳng cần phải lo lắng về nó.

Vệ Gia Thời do dự: “Trước đây chúng ta luôn nghĩ rằng bọn họ thật đáng sợ......”

Cố Cảnh Thịnh: “Đương nhiên rồi, trong mắt những bệnh nhân cũ, họ là những con quái vật đáng sợ nhất.”

Trong khi nói chuyện, hai người đã đi đến cuối hành lang, một cánh cửa giống như cửa thang máy mở ra, gió lạnh lùa vào bên trong.

Cố Cảnh Thịnh kiểm tra thời gian trên điện thoại, đứng yên: “Không vội, chúng ta cứ đợi một lát.”

[Người gửi: Boardgame Vui Vẻ

Bây giờ là [vòng thứ năm] của người chơi, xin hãy chú ý thời gian.]

Đã là một giờ sáng.

Khi việc rời khỏi phó bản trở nên dễ dàng, Vệ Gia Thời cũng không vội rời đi, cậu ta đứng bên cạnh Cố Cảnh Thịnh, quan sát cửa điện đang mở trước mặt: “Tôi nhớ là nó đã bị dân bản địa phá hỏng trước đó, nhưng bây giờ lại không có dấu hiệu bị hư hỏng nào cả. Điều này cũng là 'ảo tưởng của những bệnh nhân tâm thần' à?”

Cố Cảnh Thịnh: "Đúng vậy, nếu bệnh nhân có thể tiến vào hành lang một cách bình thường, thì không có lý do gì để bác sĩ phải bạo lực đập cửa cả. Trò chơi sẽ không để lại cho người chơi khả năng thoát khỏi điểm xuất phát.”

[Người gửi: Boardgame Vui Vẻ

Do tất cả dân bản địa trong phó bản đều đã chết nên người chơi [Y Quân] và [W Quân] đã hoàn thành độ khó nâng cao.]

Vệ Gia Thời: "...Chuyện gì đang xảy ra vậy?!"

Cố Cảnh Thịnh giải thích: "Vào lúc một giờ sáng, khí độc từ nước đầm lầy sẽ bị rò rỉ tới sảnh lễ tân. Những nhân viên cũ này vốn đã rất yếu, họ không thể chịu đựng quá lâu khi ở trong khí độc — nếu chúng ta rời khỏi đây từ cửa chính hoặc cửa phụ thì chúng ta sẽ ngay lập tức thoát khỏi phó bản, nhưng lại không có thời gian để đóng cửa. Như vậy thì không khí sẽ được lưu thông nên không thể đạt được thành tích tiêu diệt tất cả người bản địa.”

——Đây là lý do tại sao Cố Cảnh Thịnh cảm thấy ngoài việc điều khiển đèn ra thì công tắc cũng có thể dùng để mở cửa chính.

Vệ Gia Thời kinh ngạc: “Vậy tại sao bọn họ không chạy đi?”

Cố Cảnh Thịnh trả lời: "Nguyên nhân vẫn chưa rõ, nhưng theo suy đoán của tôi, đó chắc chắn là vì họ đang khao khát được giải thoát —— cho dù là để hoàn thành việc trả thù hay để có thể chết tại nơi họ từng làm việc thì đối với những người bản địa, điều đó đều được coi là sự giải thoát."

Tác giả có lời muốn nói:

Chương này đã bật mí~

Danh tính của người chơi là những bệnh nhân quay trở lại để tìm kiếm [Hồ sơ bệnh nhân] của mình, còn dân thổ địa là bác sĩ.

Sử dụng [Khí độc từ nước đầm lầy tới sảnh lễ tân] khiến người chơi có thể đạt được thành tích all kill với dân bản địa.

Hành lang ban đầu ở trong trạng thái là [giá dối], dù sao nếu chỉ có bốn gian phòng thì là không thực tế, cho nên trên thực tế cũng là giả dối.

P/s: Chương trước dùng [Newton] kỳ thực là để đối phó Ngôn Vô Vật, nhân vật chính cố ý không dùng ngay mà một lúc sau mới sử dụng, cô ấy không biết tình huống của Ngôn Vô Vật thế nào, nhưng trò chơi không phải thường kích thích như thế sao.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất