Bắt Đầu Từ Boardgame

Chương 79: Thoát Khỏi Bệnh Viện Bỏ Hoang (41)

Ba người chơi chính thức của phòng 08321 đã từng liên lạc trước đó, trên thực tế thì bọn họ sống khá gần nhau, Cố Cảnh Thịnh cách Vệ Gia Thời không quá 5 km, trong khi Hạ Hiểu Vân thì xa hơn một chút, ở tỉnh bên cạnh.

Hạ Hiểu Vân: “Tôi lấy được tiền mặt từ Rút Thăm Trúng Thưởng. Sau khi từ chức, tôi sẽ chuyển đến thành phố của hai người.”

Cố Cảnh Thịnh gật đầu: “Vậy để tôi đón cô. Dù sao thuê nhà bên ngoài cũng tốn nhiều thời gian, nếu không ngại thì cô đến ở với tôi đi.”

Sau khi lựa chọn sử dụng [Vé trải nghiệm sống lại], Cố Cảnh Thịnh cảm thấy trước mắt tối sầm, phát hiện mình đang dựa vào chiếc ghế trước bàn làm việc.

Cốc sữa bên cạnh vẫn còn đang bốc hơi.

Cố Cảnh Thịnh nhìn chằm chằm vào chiếc cốc của mình một lúc —— sữa trong cốc được cô rót trước khi trở về phòng 08321. Sau khi cô đi ra, độ nóng trong cốc vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan, nhưng xét theo dung tích thì đã ít hơn trước…khoảng một nửa.

May mà vẫn chưa trả lại hết kiến thức khoa học cho thầy cô, Cố Cảnh Thịnh loại trừ khả năng sữa của mình đã bị bay hơi tự nhiên.

Cô thử bật camera giám sát trong phòng làm việc để kiểm tra xem chuyện gì đã xảy ra khi mình không ở nhà, bất ngờ phát hiện một số hình ảnh trên camera giám sát không thể phát do thiết bị trục trặc không rõ nguyên nhân.

[Nhóm chat người chơi chuyên nghiệp không tự nguyện]

Cố Cảnh Thịnh buông điện thoại xuống — tốc độ internet ở đây chậm đến mức cô không thể làm bất kỳ hoạt động online nào khác ngoài việc nói chuyện, cô chống cằm, lạnh nhạt nhìn dòng xe vô tận ở trước mặt, có chút xúc động muốn ném luôn cái xe này để đi bộ qua đón người.

Làm như thế có khi còn gặp được Hạ Hiểu Vân sớm hơn.

Sau khoảng bốn tiếng đồng hồ, Cố Cảnh Thịnh cuối cùng cũng khó nhọc lái xe vào thành phố, sau đó dưới sự hướng dẫn của hệ thống định vị, cô đi đến dưới nhà của Hạ Hiểu Vân.

Lớp sơn màu vàng đất trên bề mặt tòa nhà mười tầng chắc chắn trông không đẹp ngay cả khi nó vừa được sơn xong, ưu điểm duy nhất có lẽ là khả năng hòa quyện màu sắc hoàn hảo với các vệt nước cũ và nước bùn của nó.

Ngoài ra còn có một số người đang bán đồ ăn ở phía trước tòa nhà.

Hạ Hiểu Vân kéo vali, mặt không biểu cảm đứng ở cổng, đối diện với một đám người trưởng thành ăn mặc khác nhau, những người này đại khái có thể chia thành ba loại: nhóm thanh niên xã hội do bạn trai cũ Từ Nghiêm dẫn đầu, sau là nhóm anh em họ cô dì chú bác, cuối cùng là nhóm quần chúng ăn dưa.

Hai loại đầu tiên ở gần cô hơn, trong khi loại cuối cùng vẫn đang cố gắng kiềm chế sự tò mò của mình, chỉ dựng lỗ tai nghe ngóng ở bên ngoài.

Dì họ bắt đầu khuyên bảo: “Hai đứa bây giờ chỉ là tuổi trẻ nóng nảy mà thôi, vừa cãi vã đã muốn chia tay, về điểm này liền không bằng chúng ta hồi đó, dì nghe nói Vân Vân còn từ chức rồi?”

Hạ Hiểu Vân không nói gì.

Từ Nghiêm nhếch môi với dì họ, nở một nụ cười không có ý tốt: “Vân Vân chỉ nói đùa thôi, làm sao bọn cháu có thể tùy tiện chia tay được? Dì họ, dì hiểu rõ cháu nhất, cháu đã chọn Vân Vân rồi, nhất định sẽ không buông tay.”

Dì họ lộ ra vẻ cảm động, dùng tay áo lau khóe mắt: “Lúc trước tôi thấy tiểu tử này đáng tin cậy nên mới giới thiệu cho Vân Vân, hiện giờ người nhất kiến chung tình như cậu đúng là hiếm thấy.”

Hạ Hiểu Vân cuối cùng cũng lên tiếng, ánh mắt lạnh lùng: “Hẹn hò là chuyện giữa hai người, nhưng chia tay thì không. Tôi không đồng ý tiếp tục kết giao với Từ tiên sinh, xin anh hãy tự trọng."

Từ Nghiêm tức giận: "Cô mẹ nó——"

Hạ Hiểu Vân liếc nhìn Từ Nghiêm, xách vali lên rồi lùi về phía cầu thang.

Trước khi Từ Nghiêm nhận ra vì sao Hạ Hiểu Vân lại lùi lại, anh ta đã cảm thấy có gì đó kỳ lạ dưới chân mình.

"Ào."

Một dòng nước thải lùa qua chân họ, đám đông đang tụ tập cũng buộc phải giải tán.

Từ Nghiêm ngửi thử, phát hiện trong nước còn có mùi tanh.

Ở phía ngoài cùng của đám đông, Cố Cảnh Thịnh bình tĩnh đặt thùng nước xuống, đưa cho chủ quán hai trăm tệ.

——Ban đầu có hai con cá trích trong thùng nước, nhưng bây giờ chúng nó đang dãy nảy trên mặt đất rồi.

Chủ quán nhận tiền với đôi tay run rẩy, tấm tắc vì vừa đồng ý bán cả cá lẫn nước cho vị khách hàng nữ trước mặt này.

Cố Cảnh Thịnh thong thả đi xuyên qua đám người, giúp Hạ Hiểu Vân kéo vali, cùng nhau bước ra ngoài.

Từ Nghiêm ngăn cản trước mặt hai người, lạnh giọng: "Cô là ai, định đưa Vân Vân đi đâu?"

Cố Cảnh Thịnh kinh ngạc nhìn anh ta: "Liên quan gì tới anh chứ?"

Từ Nghiêm trừng mắt nhìn cô: “Tôi là bạn trai của Vân Vân.”

Cố Cảnh Thịnh nhìn anh ta từ trên xuống dưới một lượt, nhướn mày: “Danh bạn trai còn có thể tự mình phong à? Vậy tôi chính là tổ tông nhà anh đấy.” Dừng một chút, "Mà thôi quên đi, tôi còn chẳng muốn có đứa cháu trai nào như anh đâu.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất