Bắt Đầu Từ Boardgame

Chương 80: Thoát Khỏi Bệnh Viện Bỏ Hoang (hết)

Từ Nghiêm rất tức giận, nhưng anh ta cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ — Vẻ ngoài của Cố Cảnh Thịnh khác với Hạ Hiểu Vân văn tĩnh, trên người cô từ đầu đến chân đều phát ra khí chất “Nào, tới đây đi, dù sao tôi cũng có rất nhiều thời gian với anh.”

Từ Nghiêm nhịn xuống, đè nén tức giận nói: "Không phải việc của cô, nếu rảnh quá thì cút ra chỗ khác.”

Cố Cảnh Thịnh cười lạnh nói: "Nếu người rảnh rỗi nào cũng có ý thức cút xa một chút, thì bây giờ anh đã ở xa cả ngàn dặm rồi đấy.” Trước mặt quần chúng ăn dưa, cô dễ dàng một tay nhấc chiếc vali nặng lên, để vào cốp xe, sau đó mở cửa cho Hạ Hiểu Vân.

Hạ Hiểu Vân vẻ mặt bình tĩnh: "Cậu không cần để ý tới bọn họ đâu."

Một người bạn của Từ Nghiêm liếc nhìn con xe của Cố Cảnh Thịnh, đột nhiên lớn tiếng hét lên: "Tiện nhân, cô chính là vì ghét bỏ anh Từ, chê anh ấy không đủ giàu nên mới chia tay anh ấy!”

Cố Cảnh Thịnh nhàn nhạt nói: “Nghèo chỉ là khuyết điểm dễ thấy nhất của vị tiên sinh này, nhưng anh ta không chỉ nghèo mà còn ngu, hơn nữa lại hung hăng, thích dùng bạo lực, thích đua đòi, không có chí cầu tiến — bất kể phân tích từ phương diện nào đi nữa thì loại người này nếu sống cô độc suốt quãng đời còn lại, thì chính là làm phúc cho gen tiến hoá của toàn thể nhân loại đấy.”

Từ Nghiêm nhìn chằm chằm Cố Cảnh Thịnh một lúc, lạnh lùng uy hiếp: “Nếu hôm nay Hạ Hiểu Vân dám rời khỏi đây, tôi sẽ khiến cả nhà cô ấy gà chó không yên.”

Cố Cảnh Thịnh giơ điện thoại di động lên lắc lắc: "Câu này tôi đã ghi âm lại rồi, anh còn muốn bổ sung thêm gì nữa không?" Cô nhìn Từ nghiêm một cái rồi hếch cằm, “Nhân tiện, người đằng sau anh không phải là họ hàng của Hiểu Vân à, là…?”

Hạ Hiểu Vân bổ sung thêm: "Dì họ."

Cố Cảnh Thịnh: “Đúng vậy, dì họ không phải đúng lúc cũng ở đây sao? Tuy là vẻ bề ngoài không giống nhau lắm, nhưng bà ta cũng có thể coi là họ hàng của Hiểu Vân, Từ tiên sinh, anh có muốn ấn theo nguyên tắc gần nhất, thực hiện ý đồ bất lương của mình không?”

Dì họ không khỏi nói: "Vân Vân, cháu quen biết với đám bạn xấu này từ đâu thế?"

Cố Cảnh Thịnh mỉm cười với dì họ, xắn tay áo lên, để lộ hình xăm đầu lâu màu đen tạm thời trên cánh tay, giúp đối phương thực hiện hoàn toàn thiết lập nhân vật “bạn xấu”: “Ngài nhớ phải cẩn thận lời nói nha, xương cốt của người già thường giòn lắm đấy, mà miệng như vậy lại dễ đụng phải người không nên đụng tới, sẽ không tốt đối với thân thể đâu.”

Dì họ lung lay sắp ngã, cả người dường như đứng không vững: "Cô, cô, cô——"

Cố Cảnh Thịnh lại chuyển sự chú ý về phía Từ Nghiêm, cô cởi chiếc mũ nhỏ xinh trên đầu xuống, đặt trước ngực, khẽ cúi đầu: “Mặc dù không phải việc của anh, nhưng tôi vẫn muốn nói, tôi sẽ lập tức đưa Hiểu Vân rời đi.”

Lúc đầu Từ Nghiêm vốn vẫn còn nhẫn nhịn được, không biết tại sao đột nhiên cảm thấy lửa giận dâng vọt tới đỉnh đầu, anh ta nhất thời mất đi lý trí, lao thẳng về phía trước hai ba bước——

"Rầm."

Cống thoát nước bên đường vốn được che bằng những tấm sắt sọc vuông, đáng tiếc là Hạ Hiểu Vân sống trong một khu dân cư cũ, một số nơi tấm che đã biến mất theo năm tháng, Từ Nghiêm dẫm vào chân không, rơi thẳng xuống cống thoát nước.

Cống nước sâu ngoài ý muốn, Từ Nghiêm nhanh chóng rơi vào bên trong, chỉ để lại phần đầu lộ ra trên đường.

Một người bạn của anh ta kinh hãi: “Đây là loại cống gì vậy? Bên trong là đầm lầy à?”

Nghe được từ đầm lầy, Hạ Hiểu Vân nhạy cảm liếc nhìn Cố Cảnh Thịnh, không kìm được mỉm cười với cô.

Dì họ có chút co rúm lại, nhưng sau khi thấy Hạ Hiểu Vân, bà ta lại trở nên dũng cảm hơn: "Vân Vân, cháu còn trẻ, không hiểu chuyện, nghe lời dì đi, đừng...”

Cố Cảnh Thịnh ngắt lời bà ta, hỏi: “Bà có thù oán gì với Hiểu Vân à?”

Mặt dì họ đỏ bừng lên: “Cô đang nói bậy bạ gì thế?!”

Cố Cảnh Thịnh gật đầu, hiểu rõ nói: “Đây rõ ràng là không thù không oán, nhưng lại muốn nhìn cô ấy đau khổ để lấy được vui vẻ.” Cô lạnh lùng liếc nhìn dì họ, “Đúng là một bà già độc ác.”

Vết đỏ trên mặt dì họ phai nhạt đi vài phần, trở nên trắng bệch: "Con bé này làm sao vậy? Dám ở đây lăng nhục trưởng bối!"

Cố Cảnh Thịnh cười lạnh: “Tôi chỉ không thích chửi thề thôi, cho nên mới kiềm chế ý định miêu tả ngài từ trong ra ngoài đấy.” Cô chỉ vào Từ Nghiêm trên dưới vẫn đang mắc kẹt ở mặt đường, “Loại chuyện tốt này bà cứ giữ cho mình dùng đi, đúng rồi, bà có con chứ?”

Vẻ mặt dì họ đột nhiên trở nên hoảng sợ, ấp úng không nói nên lời.

Hạ Hiểu Vân giúp đỡ trả lời: "Có hai đứa con trai."

Cố Cảnh Thịnh mỉm cười: "Vậy thì tốt."

Dì họ nhìn Cố Cảnh Thịnh từng bước đến gần mình, bà ta rõ ràng là sợ chết khiếp, nhưng lại không dám cử động khi bị đôi mắt đen trầm nhìn chằm chằm.

Cố Cảnh Thịnh hơi cúi người đến gần tai bà ta, giọng điệu ôn hòa, nói rõ ràng rành mạch: “Là cha mẹ, khi làm việc gì cũng phải chú ý tích đức một chút, kẻo lại tạo nghiệp, báo hại lên gia đình mình đấy.” Cô hơi lùi ra sau, từ xa nhìn dì họ, khẽ cười khúc khích: “Chúng ta có thể đạt được sự nhất trí mà, nếu Vân Vân không vui, bà là họ hàng của cô ấy, cũng không thể thoải mái được nhỉ?”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất