"Người bảo vệ trang viên" là loài hoa hiếm nhất trong nhà kính, sau đó họ nhìn thấy bông hồng xanh có tên "Ánh bình minh trên biển", bông hồng đen của "Phù thuỷ đầm lầy", và những bông hồng đã được nhắc đến nhiều lần trước đó, "Quý cô Red heart" quý giá nhất được đặt ở trung tâm nhà kính, bao bọc quanh nó là chiếc lồng vàng khổng lồ và cách xa ít nhất 10m so với tất cả các loài hoa khác.
Tổng cộng có ba bông Red heart, dáng vẻ vừa trầm lắng vừa thuần khiết, lại vừa quyến rũ vừa ấm áp, trong đó có hai bông còn đang chớm nở, chỉ có một bông đã hoàn toàn nở rộ.
Trong giọng điệu của Barritt mang chút tự hào: " 'Quý cô Red heart' là loài hoa đặc biệt của Vương quốc Hoa Hồng, rất khó để trồng ở những nơi khác. Barritt đã phải sử dụng một số phương pháp đặc biệt để phát triển chúng chúng đến quy mô hiện tại."
Ánh mắt Cố Cảnh Thịnh nhìn xuống phần đất hơi sẫm màu phía dưới của ‘Quý cô Red heart’, tiếp tục hỏi: "Barritt, chú thường sống ở đâu?"
Barritt dừng lại rồi chậm rãi nói: " Để tiện cho việc chăm sóc hoa hồng của công chúa,, Barritt chăm chỉ đang sống trong căn nhà nhỏ phía sau nhà kính."
Cố Cảnh Thịnh: “Chỉ có mình chú ở đấy thôi à?”
Barritt lẩm bẩm: "Ba tháng trước, ông Blount đã cho Jasper tới để giúp đỡ tôi, cậu ta là một chàng trai trẻ thông minh và điển trai. Nếu không phải vì tội ăn cắp nên bị chặt mất ba phần hai tay trái và ba phần tư chân phải thì cậu ta đã có thể trở thành một chàng trai trẻ tuyệt vời... Sau khi Jasper rời đi, chỉ còn lại một mình Barritt trong nhà kính này."
Hoa Nhược Canh không khỏi rùng mình sau khi nghe những lời NPC vừa nói.
Cố Cảnh Thịnh: “Những bông hoa này cần bón phân bao nhiêu lâu một lần?”
Barritt lộ ra một nụ cười ngây ngô quái đản: "Khó nói lắm, còn phải xem nguồn cung cấp phân bón có ổn định hay không, nhưng mỗi tháng luôn có một đến hai cơ hội."
Cố Cảnh Thịnh liếc nhìn người làm vườn, ghi nhớ lời nói của ông ta, sau đó dẫn Hoa Nhược Canh đi xem xét kỹ phía bên trong nhà kính, thậm chí không bỏ sót ngôi nhà gỗ nhỏ phía sau.
Căn nhà này còn hẹp hơn nơi ở của cô trong [Lại đến mùa trái chín], một chiếc giường bừa bộn chiếm phần lớn diện tích trong phòng, không khí thì nồng nặc mùi rượu.
Cố Cảnh Thịnh cảm thấy cấu tạo sinh lý của NPC nhất định khác biệt so người chơi —— cô không thể tin một sinh vật với hệ hô hấp bình thường nào có thể ở trong căn phòng này lâu hơn ba mươi phút = _ =.
Bên cạnh chiếc giường, có một cái sọt gỗ chứa một chồng áo khoác ngăn nắp, nhìn từ kiểu dáng đến màu sắc thì chúng giống hệt với trang phục trên người Barritt.
"Tingg——"
Ngay sau khi rời khỏi khu vườn hoa, cả Cố Cảnh Thịnh và Hoa Nhược Canh đều nhận được tin nhắn mới trên điện thoại.
[Người gửi: Boardgame Vui Vẻ
Sau đây là lời khai của Barritt tiên sinh, Y Quân và Hoa Nhược Canh.
Y Quân: “Chú là Barritt tiên sinh phải không?”
Barritt: ...]
Tin nhắn chứa hàng trăm từ, tái hiện hoàn toàn khung cảnh cuộc trò chuyện giữa Cố Cảnh Thịnh và NPC, tuy nhiên lại không có bất kỳ mô tả chi tiết nào về hành động khi ấy và hoàn cảnh xung quanh khu vườn hoa.
Hoa Nhược Canh cũng nhìn thấy tin nhắn, tò mò nói: “Vậy tiến độ điều tra của chúng ta là nhanh nhất trong số tất cả người chơi à?”
Vừa dứt lời, điện thoại của cậu ta lại rung lên.
Lần này là lời khai giữa X Quân, W Quân, Đào Cao Vật, Chu Kính và Miller.
Hạ Hiểu Vân, Vệ Gia Thời, Đào Cao Vật và Chu Kính đã đến khu vực sông Frent để nhìn xem. Dù không có lính canh tại đây, nhưng dựa vào độ rộng (đoán) và độ sâu (ước lượng) của mặt nước, thì họ thà battle một trận với đội lính canh còn hơn phải bơi qua đây.
Vị trí giặt quần áo của Tiffany và vị trí chăn ngỗng của Miller đã được đánh dấu rõ ràng. Hai khu vực này đều có dòng nước tương đối êm đềm, vì sự cố chiếc cúp vàng nên cả hai đang tạm thời nghỉ việc.
Hạ Hiểu Vân và những người khác cũng được chiêm ngưỡng tàn tích của cây cầu đá huyền thoại được bắc ngang qua sông Frent. Đây là nơi giặt quần áo của Tiffany, khu vực có dòng nước êm đềm và có thể che chắn ánh nắng.
Vệ Gia Thời nhìn những cọc cầu còn sót lại, nghiêm trọng nói: “Trừ khi mỗi người trong số họ đều có một đôi cánh vô hình trên lưng, nếu không tôi nghĩ sẽ chẳng có NPC nào có thể đi qua cầu và băng qua bờ bên kia cả.”
"......"
Hạ Hiểu Vân nhìn khoảng cách ít nhất một trăm mét giữa hai cọc cầu, không nói nên lời.
Chu Kính suy nghĩ một chút, khoanh tay nói: “Tôi nghĩ chẳng cần phải kết luận quá sớm làm gì —— trong những câu chuyện trinh thám đều xuất hiện vài cảnh tượng tiêu chuẩn tương tự thế này, nhưng cuối cùng vẫn có một số thủ pháp đặc biệt để qua sông đấy thôi.”
Vệ Gia Thời nhìn Chu Kính, thấp giọng nói: “Cảnh tượng tiêu chuẩn trong truyện trinh thám không phải là hoàn cảnh tưởng chừng không thể xảy ra, mà là một vị thám tử lừng danh đi đến đâu thấy chết đến đó và một tên tội phạm sẽ không gây án nếu không có thám tử... Anh nghĩ ở đây chúng ta giống với trường hợp nào hơn?”
Chu Kính: "...Với khả năng ăn nói này của cậu, sau này đi làm sẽ dễ dàng đắc tội người khác."
Vệ Gia Thời kinh ngạc liếc nhìn Chu Kính: "Lão Chu, có thể anh không biết, nhưng kỳ thật tôi chính là sinh viên chuyên ngành ngôn ngữ anh."
Chu Kính không theo kịp suy nghĩ của người trẻ tuổi, hỏi: “Vậy thì sao?”
Sắc mặt Vệ Gia Thời tràn ngập vẻ an tâm khi làm cá mặn: “Đợi đến lúc tôi tìm được việc làm, ở nơi làm việc cân nhắc đến vấn đề xã hội cũng chưa muộn.”
Chu Kính: "......"
Hạ Hiểu Vân đi xung quanh cầu một lúc, sau đó cùng những người khác quay trở lại trang viên, trước tiên đi tìm Miller để hỏi thăm.
Cậu bé mới học xong tiểu học nhưng chưa học cấp hai, mặt tái nhợt, sợ hãi, đôi mắt xanh ngập nước, cả người rúc vào góc giường, run rẩy không kiềm chế được: “Thưa các quý ông, quý bà, Miller thật sự không ăn cắp chiếc cúp vàng của công chúa Ella! Nể mặt vương quốc Hoa Hồng và Cây Nguyệt Quế, xin các ngài đừng để bọn lính canh chặt đầu Miller!”
Vệ Gia Thời cảm thấy cậu bé không cần phải sợ hãi đến vậy: "Sáng nay cậu luôn ở bên cạnh cô Tiffany đúng không?"
Sau khi nghe những lời này của Vệ Gia Thời, Miller càng run rẩy hơn.
Hạ Hiểu Vân suy nghĩ một lúc, điều chỉnh lời nói rồi tự mình hỏi: "Vì sao buổi sáng cậu lại rời khỏi vị trí của mình khi chưa được cho phép?"
Giọng cô lạnh lùng, dù không có bằng chứng nhưng nghe vẫn rất thuyết phục.
Miller hoảng sợ nhìn cô, sau đó nức nở liên tục: “Thưa quý bà, tôi không cố ý làm vậy đậu. Ông Blount cũng biết chuyện này, lúc đó ông ấy cũng không trách cứ Miller.”
Hạ Hiểu Vân bình tĩnh nói: "Đầu ông Blount đang được treo ở trên hàng rào ngoài quảng trường đấy, cậu có muốn đi qua xem thử không?"