Cố Cảnh Thịnh chăm chú nhìn bọn họ một lúc, như nhận ra điều gì đó thú vị, cô chậm rãi mỉm cười, ánh hoàng hôn chiếu xuống, nhẹ nhàng in lên khuôn mặt cô, làm làn da trắng nõn ửng hồng như máu:
"Đương nhiên đây là tác dụng phụ của đạo cụ, nó chỉ có tác dụng trong việc thông qua cấp độ bình thường của phó bản, xét từ góc độ khác mà nói, thì đáp án của mấy người cũng coi như phù hợp với yêu cầu."
Bóng đèn trong đầu Lý Diễm Tư chợt sáng, dường như đã nắm bắt được điểm mấu chốt của phó bản, nói: "Ý cô là——"
"Ting."
Tin nhắn từ [Boardgame Vui Vẻ] đã cắt ngang lời nói của Lý Diễm Tư.
[Người gửi: Boardgame Vui Vẻ
[Thời gian trình bày đáp án] kết thúc.
Chúc mừng những người chơi chính thức Y Quân, X Quân, W Quân và người chơi dự bị Đào Cao Vật đã tìm lại được chiếc cúp vàng, mở ra nhiệm vụ phụ [Đáp ứng yêu cầu của cô dâu].
Ghi chú: Sau khi kiểm tra, [Hệ liệt cổ tích: Trang viên Chim Trĩ] là phó bản có độ khó cấp thấp. Người chơi có thể lựa chọn từ bỏ nhiệm vụ phụ và thông qua độ khó bình thường, nếu chọn tham gia nhiệm vụ phụ, trước khi nhiệm vụ hoàn thành, người chơi sẽ không thể rời khỏi phó bản.]
Sau khi tìm thấy chiếc cúp vàng, phó bản chắc chắn sẽ mở ra nhiệm vụ cấp trung, điều này đã nằm trong dự đoán trước đó, nhưng không ngờ hệ thống còn ân cần chuẩn bị thêm lựa chọn trực tiếp qua cửa —— Cố Cảnh Thịnh cảm thấy bản thân đã phải thường xuyên trải nghiệm ác ý của [Boardgame Vui Vẻ], nên khi đối phương đột nhiên tỏ ý tốt, thì dù thế nào cô vẫn thấy có gì đó không đúng...
Gần như cùng lúc với tin nhắn từ hệ thống, bà Brent bất ngờ dùng thìa bạc gõ vào cổ bình pha lê bên cạnh, tuyên bố: “Chu Kính và Hoa Nhược Canh từ thôn Scone, còn cả Mã Uy Tuấn, Lý Diễm Tư, Lưu Cốc Niên, Kế Anh Dĩnh, Hoàng Lệnh Văn, và Hồ Á Lâm từ trấn nhỏ Bình Nguyên Thằn Lằn, đám người hạ đẳng các người, sao dám——”
Lý Diễm Tư đột nhiên ngắt lời NPC: "Chờ đã! Trước đó bà từng nói nếu trả lời sai thì nhất định là đồng bọn của kẻ trộm, nhưng thực tế chiếc cúp vàng không hề bị đánh cắp, cho nên bà không thể tuyên án chúng tôi có tội!"
"......"
Phòng khách trở nên yên tĩnh, bà Brent trợn tròn đôi mắt lớn, khuôn mặt gầy gò nghẹn thành màu tím, như đang bị người khác nắm chặt cổ, không thể nói nên lời.
Bá tước Lunn duyên dáng gật đầu, đôi mắt xanh quyến rũ nhìn Lý Diễm Tư vài giây, sau đó nhẹ nhàng mỉm cười: "Cô nói cũng có lý."
Mặc dù đã nhận được câu trả lời mong muốn nhưng cả người Lý Diễm Tư vẫn không thể thả lỏng.
Cố Cảnh Thịnh bàng quan đứng quan sát từ xa, thu lại ánh mắt trên đám người chơi thua cuộc, đồng thời nhắc nhở Hạ Hiểu Vân: "Nhớ mở ô đấy."
Vệ Gia Thời còn chưa kịp hiểu mở ô để làm gì, đã bị Hạ Hiểu Vân kéo ra sau, đứng cùng một chỗ với lão Đào, cậu nhìn đồng đội lấy ra một chiếc ô gấp từ trong túi, mở ra trước mặt mình.
Mặt ô màu xanh lam tựa như bầu trời che phủ hết tầm mắt của cả ba người, Vệ Gia Thời để ý thấy chiếc ô này còn lớn hơn gấp đôi loại ô đơn dùng cho một người, vừa đủ để che hết bọn họ ở phía sau.
"Rào, rào——"
"Lốp đốp, lốp đốp!"
"Xì xào...xì xào..."
"Uỳnh, uỳnh, uỳnh, uỳnh."
Gần như chỉ trong một khoảnh khắc, âm thanh như những giọt nước mưa đập liên tục vào mặt ô truyền tới, chiếc ô màu xanh lam thoải mái dịu mát ban đầu nay đã bị nhuốm màu đỏ thẫm, không khí xung quanh cũng nồng đậm hương vị máu tanh.
Có thể là do bị pha lẫn với nhiều mảnh vụn cơ thể người, nên chất lỏng bắn lên chiếc ô cũng giống như một loại gel, chầm chậm chảy xuống, sau đó một vật thể tương tự quả bóng đá đập mạnh vào ô rồi bắn ngược trở lại, tạo ra âm thanh “rầm, rầm” nặng nề.
"Tí tách."
Một giọt chất lỏng màu đỏ sậm dày đặc chảy dọc theo vị trí của sườn ô, chậm rãi rơi xuống và hoà lẫn với những giọt khác trên sàn nhà.
"......"
Vệ Gia Thời cảm thấy toàn thân ớn lạnh rùng mình.
Lão Đào ở bên cạnh cũng không thể đứng vững được nữa, nghiêng người về phía trước, Vệ Gia Thời theo bản năng đưa tay đỡ lấy ông ấy.
Nhìn gương mặt tái nhợt nhưng kiên định của Hạ Hiểu Vân, Vệ Gia Thời bình tĩnh lại, cầm lấy cán ô từ tay đồng đội, nói: "Để em giữ ô cho."
—— Cậu sợ hãi, nhưng Hạ Hiểu Vân cũng sẽ cảm thấy khó chịu.
Hạ Hiểu Vân từ chối: "Không cần đâu."
Vệ Gia Thời có chút sốt ruột: "Em có thể làm được mà..."
Hạ Hiểu Vân bình tĩnh nói: "Cậu hiểu lầm rồi, ý của tôi là thay vì tìm ai đó giữ ô, tốt hơn hết chúng ta nên vứt bỏ cái ô này đi."
Sau khi được đồng đội nhắc nhở, Vệ Gia Thời mới nhận ra âm thanh nhỏ bé và đáng sợ bên ngoài đã hoàn toàn biến mất.
Chiếc ô bị ném sang một bên, yết hầu của Vệ Gia Thời di chuyển lên xuống, cậu muốn nhắm mắt lại, nhưng không cách nào rời ánh mắt đi —— Vẻ mặt cứng đờ, trên mặt sàn ngoài phòng khách đã biến thành một vũng máu đặc trộn lẫn những thứ không thể tưởng tượng nổi, ngâm trong vũng máu là tám cái đầu phủ đầy tóc đen.
Khó có thể nhận ra được mỗi cái đầu thuộc về người chơi nào nếu chỉ dựa vào sự khác biệt về kiểu tóc.
Chiếc gươm ngắn bên eo đã được bá tước Lunn rút ra khỏi vỏ, vị quý tộc trẻ đến từ Vương quốc Cây Nguyệt Quế này đang chăm chú lau chùi thanh gươm của mình.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Công chúa Ella nở một nụ cười trong sáng, cô ấy giống như một đứa trẻ tìm thấy món đồ chơi yêu thích của mình, ánh mắt tràn ngập niềm vui không thể tả.