Chương 131: Con rể như vậy đi đâu để tìm đây?
Đấu giá thành công, một công ty chuyên nghiệp phụ trách vận chuyển những con ngựa này. Nhóm người Triệu Dật sau khi hoàn thành thủ tục lập tức lên đường về nhà.
Máy bay chậm rãi hạ cánh xuống sân bay Thượng Hải, nhóm người Triệu Dật đi ra sân bay. Ở bên ngoài có một người đàn ông trung niên giàu có đang đứng đợi.
Tần Hải.
Cha của Tần Băng Lạc
Khi Tần hải nhìn thấy Tần Băng Lạc đi ra, vẻ lo lắng trên mặt ông mới hoàn toàn biến mất. Trước đó Đặng Lâm nói với ông về việc Tần Băng Lạc bị bắt cóc, Tần Hải đã một phen sợ hãi. Nếu không phải Đặng Lâm cho biết mọi chuyện đã được giải quyết, hơn nữa còn có video call với Tần Băng Lạc thì ông ta lúc đó đã bay qua bên đó rồi.
Tần hải và Đặng Lâm bắt tay còn chào hỏi vài câu, tiếp đó Tần Hải quay sang nhiệt tình bắt tay Triệu Dật.
“Triệu Dật không cần phải nói, cậu là ân nhân của tôi. Sau này có xảy ra chuyện gì thì cứ nói với ta, trong khả năng ta tuyệt đối không chối từ!”
Triệu Dật cười nói: “Chú Tần, chú cũng đừng dọa cháu như vậy, suýt chút nữa thì cháu đã quay đầu bỏ chạy.”
Đặng Lâm ở bên cạnh cười nói: “Lão Tần, xưng hô thế này có hơi loạn nha. Triệu Dật là tiểu đệ của tôi, thế nhưng gặp ông lại đổi thành xưng hô chú cháu. Thế này chẳng phải tôi cũng thấp hơn ông một bậc rồi sao?”
Tần Hải cười vui vẻ nói: “Mỗi người tự hiểu là được, không có ảnh hưởng.”
Tần Hải biết Triệu Dật gọi mình là chú, chính là vì con gái ông đã bắn tin tức trước. Nếu không, Triệu Dật gọi Đặng Lâm là anh thì làm sao có thể gọi mình là chú được chứ?
Chẳng lẽ Triệu Dật đối với con gái mình cũng có ý gì sao?
Đặng Lâm ở trong điện thoại cũng treo người trẻ tuổi này ở trên miệng, còn liên tục khen không ngớt. Nhưng mà Tần Hải vẫn có mấy phần không tin tưởng, chỉ là một người thanh niên trẻ tuổi thì làm sao lợi hại như vậy?
Sẽ không phải là chém gió đấy chứ?
Mặc dù Tần Hải trong lòng còn có nghi hoặc, thế nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc hắn đối với Triệu Dật khách khí và cảm kích. Dù sao thì hắn cũng là người đã cứu con gái mình, đó chính là sự thật.
Không cần biết hắn có thực lực mạnh hay thiên phú bẩm sinh, hoặc vận khí cực tốt hay mèo mù gặp chuột chết. Tóm lại, hắn giúp mình cứu được con gái bảo bối thì điều này cũng đủ rồi!
Buổi tối, Tần Hải mở tiệc chiêu đãi Đặng Lâm và Triệu Dật. Mẹ của Tần Băng Lạc cũng có mặt trong bữa tiệc, bà đối với Triệu Dật có chút thân thiết. Hơn nữa còn thỉnh thoảng hỏi thăm hoàn cảnh gia đình Triệu Dật, rất giống phương thức mẹ vợ hỏi thăm con rể.
Nghe thấy Triệu Dật tự mình mở công ty riêng, tiêu dùng chính là tiền của bản thân kiếm được. Hai vợ chồng Tần Hải vẻ mặt cùng ánh mắt đều hiện rõ sự hài lòng.
Trẻ tuổi như vậy mà đã có thể lập nghiệp, hơn nữa còn kiếm được nhiều tiền. Người lại cao to đẹp trai, vô cùng có khí chất, con rể như thế này thì đi nào tìm đây?
Mặc dù Tần Băng Lạc không hề đề cập đến điều gì, nhưng nhìn thấy con gái từ lúc mở tiệc đến bây giờ đều ngồi bên cạnh Triệu Dật, thỉnh thoảng còn nói chuyện và mỉm cười với Triệu Dật. Dường như trước đây chưa từng thấy con gái thân cận với một người khác phái nào như vậy?
“Tiểu Triệu! Nếu cháu đã tới Thượng Hải, vậy thì ở lâu thêm mấy ngày. Để Lạc Lạc dẫn cháu đi khắp nơi tham quan một chút…”
Triệu Dật khẽ liếc mắt nhìn Tần Băng Lạc bên cạnh, phát hiện Tần Băng Lạc cũng đang nhìn mình với đôi mắt lóe sáng, mang theo vài tia chờ mong.
Đặng Lâm ở bên cạnh khẽ cười nói: “Lão đệ, nếu như không có chuyện gì quan trọng thì cứ ở lại chơi đây chơi mấy ngày. Anh cũng dẫn theo chị dâu ở đây đi tham quan một chút, sau đó chúng ta lại cùng nhau trở về.”
Dù sao Triệu Dật cũng không có việc gì quan trong, trái lại lúc trước đã cùng Tống Dịch Minh xin nghỉ phép, nên hắn cũng lập tức đáp ứng: “Được rồi! Cháu trước đây từng đến Thượng Hải, thế nhưng cũng chỉ là cưỡi ngựa xem hoa, đi ngang qua mà thôi. Hiện tại, nhân cơ hội này mở mang kiến thức một chút.”
Tần Băng Lạc thấy Triệu Dật đáp ứng ở lại, ánh mắt lập tức sáng lên vẻ mặt càng tăng thêm mấy phần vui vẻ.
Cảnh tượng này rơi vào mắt vợ chồng Tần Hải, họ nhìn nhau nở nụ cười. Trong lòng đều đã hiểu ra điều gì đó.
Cô con gái của mình từ trước tới giờ đều có rất nhiều người miệt mài theo đuổi, thế nhưng ánh mắt của con gái rất cao. Cho đến tận bây giờ, chưa từng thấy con gái tiếp nhận bất cứ người nào theo đuổi. Mặc dù con gái tuổi tác không lớn, nhưng mà đối với cha mẹ. Làm gì có người nào mà không lo lắng cho tương lai cả đời của con gái mình chứ?
Tên nhóc Triệu Dật này phong thái nhanh nhẹn, đẹp trại lại rất có năng lực và mang lại cảm giác ấm áp, cùng với con gái mình không phải rất xứng đôi hay sao?
Sau buổi tiệc, ba người Tần gia trở về nhà, hai vợ chồng Tần hải bắt đầu dò hỏi.
“Lạc Lạc! Lúc trước ở trong điện thoại chuyện kia nói cũng không quá rõ ràng, con đem chuyện ngày đó kể lại một lần nữa cho cha và mẹ nghe đi…”
Tần Băng Lạc kể lại một lần, hai vợ chồng Tần hải nghe xong nghĩ lại cảm thấy rất sợ hãi, nhưng kể ra cũng cực kỳ may mắn.
“May mắn có tiểu Triệu ở bên cạnh. Nếu không, thật là quá đáng sợ… Đúng rồi! Lạc Lạc, con cảm thấy tiểu Triệu là người thế nào?”
Tần Băng Lạc đương nhiên hiểu rõ ý tứ của cha mẹ, cô bất đắc dĩ nói: “Cha! Con mới mười chín tuổi, cha không cần phải gấp gáp đem con gả đi như vậy nha?”
Mẹ cô ở bên cạnh cười nói: “Đương nhiên cha mẹ không muốn gả con đi sớm như vậy, mẹ con muốn con ở cùng chúng ta lâu một chút. Nhưng mà con gái trưởng thành thì cũng nên lập gia đình, lấy chồng đối với nữ nhân chúng ta là chuyện quan trọng cả một đời. Chọn đúng người đàn ông sẽ hạnh phúc cả một đời, chọn sai thì sẽ đau đớn cả một đời. Cho nên, trên đường đời nếu may mắn gặp được người đàn ông tốt, vậy thì phải nhanh chóng bắt được…”
Tần Băng Lạc cũng không có ngại ngùng gì, trong suy nghĩ của cô vốn dĩ là đã là người rất thành thục: “Con biết cha mẹ cảm kích Triệu Dật, cũng cảm thấy anh ta rất tốt. Cho nên muốn tác hợp anh ấy và con, chuyện này con đã hiểu. Tuy nhiên, cũng không cần gấp gáp. Bọn con trước tiên làm bạn bè, với lại hiện tại đều vẫn còn là sinh viên. Coi như muốn kết hôn thì cũng phải cần thêm mấy năm nữa nha…”
Mẹ Tần Băng Lạc ở bên cạnh vui vẻ cười nói: “Đúng đúng đúng, giữ chỗ là được không cần phải gấp gáp…”