Chương 256: Quan tài Long Đế
Lục Ly mang theo mặt nạ Quỷ Sát, đi ở mặt sau cùng, sau khi hắn xông vào, cảm giác được cửa hang lóe lên bạch quang, trước mắt hoa lên. Chờ hắn mở mắt nhìn quanh bốn phía, lập tức trợn tròn mắt.
Hắn đang ở trong một mảnh núi đồi hoang vu, người Thiên Đảo Hồ đều không thấy ai, hắn dụi dụi mắt tưởng là nhìn lầm. Nhưng dò xét bốn phía một phen, phát hiện quả thực đã bị truyền tống đến một mảnh núi hoang.
- Chẳng lẽ bị truyền tống đi ra?
Lục Ly không nghĩ thông, hắn trầm tư một phen, bước nhanh bôn tẩu thăm dò chung quanh. Khi hắn đặt chân lên đỉnh một ngọn núi nhỏ, phát hiện nơi xa có một bóng người màu trắng.
Bóng người này có chút quen mắt, Lục Ly không chút suy nghĩ liền chạy vội mà tới, bóng người kia trốn sau tảng đá. Đợi lúc thấy Lục Ly băng băng lao đến nàng mới hiện ra, là Bạch Thu Tuyết.
- Thu Tuyết tiểu thư, còn có người nào khác không? Chúng ta bị truyền tống đi ra rồi à?
Lục Ly nghi hoặc hỏi, Bạch Thu Tuyết nhìn lên bầu trời một cái, nói:
- Chúng ta còn đang ở trong mộ Long Đế, những người còn lại hẳn đều trong núi quanh đây.
- Làm sao có thể?
Lục Ly kinh ngạc không thôi, mộ Long Đế chỉ là phần mộ, còn nơi đây rõ ràng đã ra đến bên ngoài, làm sao còn có thể vẫn ở trong mộ Long Đế được?
- Vừa đi vừa nói.
Bạch Thu Tuyết chạy tới trước, vừa đi vừa giải thích cho Lục Ly:
- Mộ Long Đế không chỉ là một phần mộ, mà hẳn là một bí cảnh, một bí cảnh được Long Đế luyện chế, nơi này lớn hơn ngươi tưởng tượng nhiều.
- Bí cảnh!
Lục Ly như có điều suy tư, trong thế giới này có rất nhiều khe hở không gian được gọi là tiểu thế giới. Một ít tiểu thế giới bị cường giả luyện hóa, lại được xưng hô là bí cảnh.
Xem ra mộ Long Đế này đích thật là một bí cảnh, bằng không làm sao có thể lớn như vậy được? Chỉ riêng chỗ mê cung thôi đã lớn đến khó mà tưởng tượng.
- Ngươi nhìn bầu trời xem, nơi này không có Thái Dương, nhưng vẫn rất sáng, hơn nữa thiên địa Huyền khí nơi này cũng nồng đậm hơn bên ngoài, hẳn là bí cảnh không sai được.
Bạch Thu Tuyết nói tiếp, Lục Ly nhìn lên trời một cái, lúc này hắn đã hoàn toàn tin tưởng kết luận của Bạch Thu Tuyết. Hắn không hỏi gì thêm, tốc độ tăng lên mấy phần, nếu vẫn còn ở trong mộ Long Đế, vậy thì trước tìm tới những người Thiên Đảo Hồ còn lại rồi tính.
- Đi bên kia.
Bạch Thu Tuyết nhìn mấy lần, sau đó đột nhiên chuyển hướng, Lục Ly thuận theo hướng nàng chỉ nhìn lại, mơ hồ thấy được một ngọn núi cao vút nhập mây. Hắn khẽ gật đầu, ngọn núi này quá nổi bật, phỏng chừng người Thiên Đảo Hồ thấy được đều sẽ tụ tập về đây.
- Lệ tiểu thư!
Lục Ly nhìn thấy phía xa xa có một bóng người liền hô to, tiểu thư đó mới đầu còn sợ hãi không thôi, đợi lúc nhìn thấy Lục Ly và Bạch Thu Tuyết lập tức đại hỉ, băng băng chạy tới.
- Lục Ly, nhìn đỉnh núi kia.
Bạch Thu Tuyết lại không nhìn Lệ tiểu thư, ánh mắt vẫn hướng lên đỉnh núi cao vút nhập mây, kinh hô nói.
Lục Ly theo tiếng nhìn lại, tròng mắt từ từ trợn tròn, vừa rồi cách quá xa nhìn không rõ ràng, lúc này mới ẩn ẩn thấy được rõ.
Hắn thấy được trên đỉnh núi mơ hồ có thứ gì đó lơ lửng, nhìn kỹ mới phát hiện, hóa ra là một quan tài cổ màu vàng óng cực lớn.
Quan tài kia phỏng chừng ít nhất phải dài mười thước, cao rộng hai thước, phía dưới có bốn dây xích sắt to tướng buộc lại, phảng phất nếu không phải dây sắt trói buộc, quan tài vàng óng khổng lồ này sẽ bay lên không trung.
- Quan tài Long Đế!
Mắt Lục Ly sáng rực như sao trời, quan tài lớn đến thế, trường cảnh bá khí như thế, chỉ có thể là quan tài an táng Long Đế.
Di hài Long Đế đã ở trên đỉnh núi cao kia, như vậy tài phú bảo vật vô tận của hắn khẳng định cũng ở trên đỉnh núi. Đừng nói được đến toàn bộ, dù chỉ được đến một phần nhỏ thôi cũng phát tài.
- Đi!
Lục Ly và Bạch Thu Tuyết chỉ ngây người thoáng chốc, sau đó hai người lập tức chạy như điên lên núi, mặc kệ Lệ tiểu thư đang từ bên trái nhanh chân chạy tới.
Núi cao đâm thẳng tầng mây, ít nhất phải đến năm ngàn thước, phụ cận không có đỉnh núi nào khác, bởi thế ngọn núi này mới một mình một cõi, tựa như quân vương đứng giữa một đám thần dân đang quỳ bái.
Núi cao càng lúc càng gần, quan tài hoàng kim to lớn trên đỉnh núi càng lúc càng rõ ràng, một cỗ khí tức bất giác truyền ra từ trong quan tài hoàng kim, khiến cho nội tâm Lục Ly Bạch Thu Tuyết càng thêm cuồng nhiệt.
Cường giả Nhân Hoàng đỉnh phong, Đại Đế từng nhất thống Bắc Mạc, bảo vật hắn lưu lại sẽ cường đại đến cỡ nào? Huyền kỹ chí cường, thần binh và chiến giáp tuyệt thế, linh tài quý hiếm vô song, chỉ nghĩ đến đây thôi, bước chân Lục Ly và Bạch Thu Tuyết lại càng tăng nhanh mấy phần.
Hai người vừa bôn tẩu vừa quan sát toà núi cao kia, phát hiện có rất nhiều con đường lên núi, tất cả đều là thang đá được dựng lên bằng đá xanh, một đường thẳng tắp chạy dọc theo sườn núi, ít nhất phải có gần vạn bậc thang đá.
Chẳng qua đến giữa sườn núi, mọi con đường đều chụm lại với nhánh sơn đạo vòng quanh sườn núi, cuối cùng biến thành một nhánh sơn đạo uốn lượn đi lên tựa như một con cự long đang ngoằn nghèo bò lên đỉnh.
Bước chân Bạch Thu Tuyết không chút ngừng nghỉ, một mực đi ở tuyến đầu. Lúc đi tới chân núi, đặt chân bước lên bậc thang xanh, đúng khoảnh khắc này, bậc đá xanh bất ngờ sáng lên bạch quang, một sợi gai nhọn đâm ra từ bên trong đá xanh, dọa cho Bạch Thu Tuyết lập tức nhảy bắn ra sau.
- Xem ra đỉnh núi này không dễ lên.
Lục Ly nhìn Lệ tiểu thư bị dọa cho sắc mặt trắng bệch, xem ra những bậc thang đá xanh này đều có cấm chế, chỉ cần nhất thời không cẩn thận liền sẽ mệnh tang Hoàng Tuyền.
- Lệ Ngọc Nhi, ngươi ở lại chân núi chờ đợi.
Lệ tiểu thư chỉ là Thần Hải Cảnh hậu kỳ, kinh nghiệm thực chiến gần như bằng không, Bạch Thu Tuyết thấy nàng sắc mặt tái nhợt, hạ lệnh nói. Lệ tiểu thư khẽ gật đầu, nàng cũng không muốn đi mạo hiểm, bảo vật dù tốt thật đấy, nhưng cũng phải có mệnh mới dùng được, đúng không nào?
- Lục Ly, ngươi lên hay không?
Bạch Thu Tuyết quay mắt nhìn sang Lục Ly, kẻ sau khẽ cười nói:
- Tiểu Bạch, đi trước dò đường!