Chương 114: Trương Chính Đạo trợ công (1)
Phụ trách: Vô Tà Team
- Được.
Tiếng gọi ầm ĩ vang vọng toàn bộ Chu Tiên Trấn.
Vương Khả cầm đầu, gần như tất cả cường giả ở trong Chu Tiên Trấn đi theo phía sau hắn, không ngừng hô lớn. Tay thì xoa xoa, con mắt đỏ bừng.
Mà mọi người vừa mới ra khỏi cửa lớn Công Nhất Trà Xã thì đã gặp đệ tử của Nhiếp gia đến tìm hiểu tin tức.
- Đó là đệ tử Nhiếp gia, đừng để cho hắn chạy! Dừng lại!
Một tiếng quát vang lên.
Không cần Vương Khả mở miệng, mấy tên đệ tửcủa Nhiếp gia còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một đám cường giả dùng quyền đấm cước đá đánh cho sưng mặt sưng mũi.
- Các ngươi muốn chết sao? Các ngươi có biết ta là ai không? Ta là Nhiếp Kinh Vân, thả ta ra!
Tên đệ tử tên là Nhiếp gia kia la lên.
- Đúng là ngươi rồi, lần trước khi ta đi tới gia tộc các ngươi đòi tiên, chính ngươi đã đạp ta ba cước!
Trong đám người có người hô lớn một tiếng.
- Trói lại rồi đưa đến Nhiếp gia!
Vương Khả ra lệnh một tiếng.
- Được!
Rất nhanh, một đám đệ tử đến tìm hiểu tin tức của Nhiếp gia đều bị trói lại.
- Lật đổ Nhiếp Thiên Bá, cứu Vương phu nhân, lấy lại tiền mồ hôi nước mắt... !
Một đám người hô hào khẩu hiệu, rêu rao khắp nơi, đi quacon đường phồn hoa nhất Chu Tiên Trấn khiến chorất nhiều người ở trong Chu Tiên Trấn quăng ánh mắt tò mò nhìn tới. Tất cả bọn họ đều không hiểu được, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến cho đám người này điên rồ như vậy. Cả đám nhìn về phía đội ngũ Vương Khả dẫn đầu, không ngừng chỉ trỏ, tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Chẳng biết từ lúc nào đám tiểu nhị của Công Nhất Trà Xãđã mang theo một lá cờ viết đầy chữ, khiến cho tất cả những người còn chưa hiểu chuyện ở trongChu Tiên Trấnnày cũng có thể biết rõ nguyên do trong đó.
Chỉ thấy bên trên lá cờ kia viết:
- Lật đổ ác tặc Nhiếp Thiên Bá!
- Chúng ta không muốn im lặng nữa, chúng ta muốn phản kháng!
- Chỗ nào có áp bách, chỗ đó có phản kháng!
- Diệt trừ Nhiếp gia, khối u ác tính của Chu Tiên Trấn!
- Đánh đuổi Nhiếp gia lòng dạ hiểm độc ra khỏiChu Tiên Trấn! Ở bên ngoài Chu Tiên Trấn!
Lệ, Lệ, Lệ...
Một đám tiên hạc chở theo các đệ tử Kim Ô Tông đuổi theo Trương Chính Đạo đang ở bên trên một thanh phi kiếm. Trương Chính Đạo vẽ bậy vẽ bạ lên mặt, khiến cho dung mạo của hắn biến đổi, trở nên vô cùng xấu xí. Đáng tiếc, tất cả chỉ là dụng!
- Cẩn thận, đừng để cho hắn chạy, hắn đang chạy về phía các ngươi đó!
- Chú ý, lần này nhất định phải bắt bọn hắn lại!
- Hai tên khốn kiếp này, lần này các ngươi không chạy thoát được đâu.
Các đệ tử Kim Ô Tông không ngừng hô lớn.
Oanh!
Trương Chính Đạo bỗng nhiên ném Vương Khả ở trong tay về phía đám đệ tử Kim Ô Tông. ̀m một tiếng, đánh nát một đầu tiên hạc mới miễn cưỡng trốn thoát được khỏi vòng vây.
- Trương Chính Đạo đã ném Vương Khả lại, bắt lấy Vương Khả!
- Nhanh, tên hỗn đản Vương Khả này là kẻ đáng chết nhất! Bắt hắn lại!
Tất cả mọi người đều nhào về phía Vương Khả, Trương Chính Đạo nhân cơ hội này bay về phía xa. Thế nhưng ở phía xa sau lưng hắn vẫn có tiên hạc đuổi theo.
Mà lúc này đám đệ tử Kim Ô Tông cũng đã bắt kịp Vương Khả bị ném xuống dưới mặt đất, cả đám nhấc người hắn lên thì...
- Hình nộm? Sao lại là một cái hình nộm cơ chứ?
- Trương Chính Đạo, Vương Khả lại lừa chúng ta?
- Con bà nó, ta muốn giết bọn hắn!
Đám đệ tử kia gào lên, lần nữa hung tợn cưỡi hạc đuổi theo Trương Chính Đạo.
Trương Chính Đạo vừa bay đến chân trời vừa thở một hơi, trong lòng phẫn nộ không thôi.
- Vương Khả, tên hỗn đản nhà ngươi, ngươi chơi ta thật là thê thảm, ta chạy đi đâu cũng vô dụng, bọn họ có thể cảm ứng được vị trí của ta từ bất kỳ đâu. Ta chạy tới đâu là bọn họ chạy tới đó! Ta không dừng được. Ta sắp mệt chết rồi! Bọn họ cưỡi hạc không bị tiêu hao, thế nhưng ta lại phải dùng phi kiếm để chạy trối chết. Phi kiếm tốn một lượng lớn chân nguyên của ta, ta sắp không còn khí lực tới nơi rồi. Tất cả sắp kết thúc, kết thúc rồi!
Trương Chính Đạo vừa phi hành vừa chửi mắng Vương Khả.
Trương Chính Đạo bay về phía phương hướng Chu Tiên Trấn.
- Vương Khả chỉ có tu vi Tiên Thiên cảnh đệ nhị trọng đúng không? Không nói tới việc Nhiếp Thiên Bá là Tiên Thiên cảnh đỉnh phong, ở bên trong Nhiếp gia còn hơn mười vị Tiên Thiên cảnh nữa. Ngươi tới đó một mình chắc chắn sẽ không cứu được U Nguyệt công chúa ra. Coi như công pháp kia của ngươi ghê gớm, thế nhưng có thể lừa được bao nhiêu người cơ chứ? Chỉ cần mỗi người trong Nhiếp gia nhổ một ngụm nước bọt là đã có thể chôn sống ngươi rồi. Nhất định ngươi không cứu được U Nguyệt công chúa. Cho nên ngươi phải chia sẻ một chút hỏa lực giúp ta! Hấp dẫn lực chú ý của đám đệ tử Kim Ô Tông, khi đó áp lực của ta sẽ nhỏ hơn! Cũng đúng, ngươi gặp xui xẻo vẫn hơn là ta nha. Vương Khả, muốn trách thì phải trách chính ngươi! Ngươi hại ta một lần, lần này ta phải chơi lại ngươi!
Vừa nói, Trương Chính Đạo vừa bay thẳng về phía Chu Tiên Trấn. Muốn dời lực chú ý đi, đồng thời cũng chơi Vương Khả một vố!
Chu Tiên Trấn!
Vương Khả mang theo đội ngũ trùng trùng điệp điệp đi trên đường phố trong Chu Tiên Trấn, làm cho càng ngày càng có nhiều người quăng ánh mắt tò mò nhìn về phía bọn họ.
Dù sao, từ trước tới nay mọi người chưa từng thấy qua cảnh này. Thật đúng là thiên cổ kỳ văn, trước đó các gia tộc đi tới Nhiếp gia đòi nợ cũng không rầm rộ như vậy, đây mới là cảnh tượng hoành tráng nha.
Vương Khả trở về rồi sao?
Quả nhiên, cũng chỉ có Vương Khả mới có thể khiến cho chuyện đòi nợ trở nên rầm rộ như vậy. Chậc chậc, nhìn xem, thật là ngưu bức! Đánh đuổi Nhiếp gia? Loại trừ khối u ác tính của Chu Tiên trấn?
Trước đó đội ngũ chỉ có hơn ngàn người, thế nhưng rất nhanh đội ngũ trùng trùng điệp điệp này đã đạt đến hơn bốn năm ngàn, phần lớn là người đến xem náo nhiệt, dòng người tấp nập, vô cùng huyên náo.
Không nói tới đội ngũ đòi nợ đang tới, lúc này Nhiếp gia cũng đã nhận được tin tức từ lâu. Cả đám cũng đang trợn tròn mắt, không tin được chuyện mà mình vừa nghe thấy.
- Cái gì? Bốn, năm ngàn người cùng đến? Các ngươi hoa mắt rồi sao?