Chương 140: Ly Miêu Tráo Thái Tử
Nhiếp Thiên Bá đứng ở cửa địa đạo hồi lâu, mới hạ quyết tâm tìm tòi hư thực. Lặng lẽ tiến vào địa đạo, rất nhanh, nhìn thấy phía dưới địa đạo lại có một cái địa cung.
Bên trong địa cung, có vô số cỗ thây khô hết sức dữ tợn, khiến hai mắt Nhiếp Thiên Bá nheo lại.
- Đây là địa cung bí mật, Chu Yếm dùng để tu luyện ma công sao?
Nhiếp Thiên Bá thở sâu.
Quay đầu tiếp tục đi theo địa cung, đi tới, Nhiếp Thiên Bá nheo mắt lại:
- Ta hiểu rồi, địa cung này thông đến tẩm cung vương hậu, khó trách lúc trước Chu Yếm hô hào giam giữ công chúa U Nguyệt ở nơi này, hoá ra hắn muốn nhanh chân đến trước?
Nhiếp Thiên Bá theo địa cung, đi đến vị trí tẩm cung vương hậu.
...
Tẩm cung vương hậu.
Mặc dù Chu Yếm kinh hãi vì sao Vương Khả lại xuất hiện ở nơi này, nhưng, trong lòng không sợ Vương Khả, ngươi lấy tay bít miệng ta, không cho ta nói chuyện, ta liền không hô sao? Ta muốn... !
- Ô ô ô ô ô ô!
Đột nhiên hai mắt Chu Yếm trợn to, toàn thân không ngừng run rẩy, trong đầu nổ mạnh như sấm sét giữa trời quang, thứ Vương Khả nhét vào miệng ta là cái gì? Là cái gì? Không... !
Chu Yếm co quắp một hồi, hai mắt giật một cái, miệng sùi bọt mép ngất đi.
- Chu Yếm, lần này không thể trách ta! Chính ngươi tự đến!
Vương Khả 'áy náy' thở dài, nói.
Giờ phút này, xiềng xích trên người công chúa U Nguyệt đã được cởi ra, bởi vì còn hôn mê, nên lập tức ngã xuống.
Vương Khả ôm lấy công chúa U Nguyệt đang ngủ mê, một tay khác lại nâng Chu Yếm lên, bởi vì mặc dù Chu Yếm hôn mê, nhưng hai tay mang theo Kim Ti Thủ Sáo, vẫn đang nắm cái xiềng xích kia.
- Đạp đạp đạp!
Vương Khả nhẹ nhàng đá lên mặt đất, mấy viên gạch cách đó không xa bị nhấc lên lần thứ hai, một đám đệ tử Vương gia từ lòng đất chui ra.
- Gia chủ? Làm sao ngài cứu được công chúa U Nguyệt vậy?
Một đám đệ tử Vương gia ngạc nhiên nói.
- Tiểu biểu tỷ, nhanh, đỡ lấy công chúa U Nguyệt, lập tức rút lui, phải nhanh!
Vương Khả dặn dò nói.
- Vâng!
Tiểu biểu tỷ lên tiếng trả lời.
Tiểu biểu tỷ ôm lấy công chúa U Nguyệt, là người thứ nhất chui về địa đạo, rút lui ra phía ngoài, lúc này Minh Ma đại hội đã bắt đầu, trì hoãn một giây cũng sẽ mất mạng.
- Gia chủ, ngươi đây là... ?
Tam thúc công lo lắng nhìn về phía Vương Khả.
- Quả nhiên xiềng xích này là một cái pháp bảo, ta đã nhìn ra rồi, Chu Yếm dùng cái Kim Ti Thủ Sáo này, mới có thể không bị phát hiện cởi xiềng xích ra, một khi chúng ta rời đi, không người điều khiển Kim Ti Thủ Sáo, nơi này sẽ bị bại lộ!
Sắc mặt Vương Khả trở nên khó coi nói.
Giờ phút này Vương Khả vừa đỡ Chu Yếm, vừa dùng tay đè ép Kim Ti Thủ Sáo trên tay Chu Yếm, không cho bên ngoài phát hiện ra dị thường.
- Vậy làm sao bây giờ?
Tam thúc công lo lắng nói.
- Các ngươi mau đi đi, ta cột chắc Chu Yếm lại, sẽ đuổi theo, nhanh!
Vương Khả dặn dò.
- Vâng!
Chúng đệ tử Vương gia nhanh chóng lui vào địa đạo, rút lui ra bên ngoài.
Vương Khả, dựng Chu Yếm vào trên cây cột, còn mình thì đeo Kim Ti Thủ Sáo lên, từng vòng quấn quanh Chu Yếm đã ngất đi ở trên cây cột, cẩn thận từng li từng tí, sợ người bên ngoài phát hiện.
Ngoài điện, Nhiếp Diệt Tuyệt giống như đang ở nói cái gì, nhưng, Vương Khả không có tinh lực đi nghe.
Giờ phút này, Vương Khả cẩn thận trói Chu Yếm xong, nội tâm cũng loạn tùng phèo, hắn dùng Kim Ti Thủ Sáo vuốt xiềng xích, làm bước cuối cùng.
- Lên!
Vương Khả nhẹ buông tay.
- Ông!
Không còn Kim Ti Thủ Sáo áp chế, xiềng xích đang muốn kêu lên, nhưng bỗng nhiên cảm ứng vẫn trói buộc một người, liền im lặng xuống.
- Hô, nguy hiểm thật, ha ha, quá tốt rồi!
Vương Khả hưng phấn không thôi.
Hoàn thành, đổi công chúa U Nguyệt thành Chu Yếm? Lần này an toàn!
Vương Khả không dám chần chờ, lập tức nhảy vào địa đạo mà đệ tử Vương gia đào ra, đồng thời, cẩn thận đậy gạch phía trên lại, thần không biết quỷ không hay, ai cũng không biết Vương Khả đã từng tới đây.
Ly miêu tráo thái tử, thâu thiên hoán nhật! Vương Khả lặng lẽ cứu công chúa U Nguyệt đi.
Mà ở bên ngoài, thanh âm Minh Ma đại hội càng ngày càng kịch liệt, nhưng đã không có quan hệ với Vương Khả.
Có điều trong tẩm cung vương hậu, lại xuất hiện một người, người này không phải ai khác, mà chính là Nhiếp Thiên Bá theo đuôi Chu Yếm đến.
Nhiếp Thiên Bá từ trong địa cung, nằm bên dưới tẩm cung vương hậu đi lên.
- Quả nhiên Chu Yếm có ý đồ xấu, muốn sớm ra tay với công chúa U Nguyệt? Hừ, khá lắm Chu Yếm, lòng tham không đáy, ha ha, ta thích dạng này, bởi vì, phân chia công chúa U Nguyệt, ta cũng có phần, không được, không thể để cho Chu Yếm một mình độc chiến được!
Nhiếp Thiên Bá hưng phấn xâm nhập đại điện.
Vừa vào trong, liền thấy trên cột trói một người.
- Hả? Chu Yếm đâu?
Nhiếp Thiên Bá hiếu kỳ.
Thế nhưng, chỉ cần công chúa U Nguyệt ở đây là được, Nhiếp Thiên Bá lập tức chạy đến trước cây cột, đang hưng phấn muốn động thủ, bỗng nhiên sắc mặt cứng đờ.
- Cái gì? Không phải công chúa U Nguyệt sao? Làm sao lại biến thành Chu Yếm rồi? Công chúa U Nguyệt đâu?
Nhiếp Thiên Bá vô cùng ngạc nhiên.
Không phải Chu Yếm đến ăn công chúa U Nguyệt mà là tới chơi buộc dây sao? Đây là tình huống gì vậy? Còn trói như bông hoa?
Nhiếp Thiên Bá suy nghĩ nát óc, cũng nghĩ không thông, vì sao Chu Yếm vụng trộm chạy tới đây, lại tự động thay thế công chúa U Nguyệt? Chuyện này không khoa học!
Nhiếp Thiên Bá lập tức cảnh giác, điều tra xung quanh, thế nhưng, giờ phút này tẩm cung vương hậu, đã sớm không có một ai, làm sao có thể để cho Nhiếp Thiên Bá tìm ra dấu vết?
Đúng lúc này, Chu Yếm cũng yếu ớt tỉnh lại.
- Tỉnh sao? Quá tốt rồi, Chu Yếm, ngươi đang làm gì thế?
Nhiếp Thiên Bá lập tức đi đến trước mặt muốn hỏi thăm.
Con mắt Chu Yếm còn chưa có mở ra, trên mặt đã lộ ra vẻ vô cùng thống khổ, tiếp theo há miệng.
- Ọe!
Một bụng nước chua nôn hết lên người Nhiếp Thiên Bá.
Nhiếp Thiên Bá:
-...
Làm sao Nhiếp Thiên Bá có thể nghĩ đến, chuyện thứ nhất khi Chu Yếm tỉnh lại chính là nôn lên người mình chứ? Hơn nữa, còn thúi như vậy, thối đến mức Nhiếp Thiên Bá suýt điên chết.
- Cứu... !
Chu Yếm gần như hỏng mất, la lên.
- Bành!