Chương 163: Nhị Sư Huynh Cảm Động
Vương Khả đang đào tường, toàn thân xiết chặt theo bản năng, cái xẻng trong tay không chút do dự đánh ra một đòn.
- Oanh!
Một tiếng ầm vang lên, toàn bộ gian phòng đều rung một cái, bụi mù văng khắp nơi.
Vương Khả trừng to mắt, nguy hiểm thật! Cái huyết tiễn vừa rồi, chấn động đến mức tay ta cũng tê dại. Ai?
Vương Khả trừng mắt nhìn về phía nhị sư huynh? Là nhị sư huynh đánh lén mình? Không phải là hắn bị phong cấm tu vi sao? Tại sao còn có thể xuất thủ? Uy lực lại lớn như vậy?
Đấy là Vương Khả không biết, ngụm chân khí này bị nhị sư huynh làm lọt hơn phân nửa, nếu như tà ma bình thường đi đến trước mặt nhị sư huynh, nhị sư huynh đánh ra một kích toàn lực, ngay cả Kim Đan cảnh cũng có thể giết chết!
Cũng may vừa rồi uy lực yếu bớt vô số, lại cách một khoảng cách xa, mới không thể giết chết Vương Khả.
- Tà ma, nếu không phải là ngươi trì hoãn thời gian của ta, ta đã..., ta hận, ta hận không thể đồng quy vu tận với ngươi! Phốc!
Nhị sư huynh to vẻ tiếc hận.
- Ngươi... !
Vẻ mặt Vương Khả trở nên phức tạp.
Vương Khả đã đoán được đại khái, cuối cùng khẽ thở dài, không có trách tội, thu cái xẻng lại chuẩn bị tiếp tục đào địa đạo.
- Không đúng, khụ khụ, không đúng, cái xẻng này của ngươi? Không đúng, thủ pháp này không đúng, là kiếm pháp của tông chủ, Hồi Kiếm Vọng Nguyệt? Ngươi, ngươi, tại sao ngươi biết Hồi Kiếm Vọng Nguyệt của tông chủ? Tại sao ngươi biết?
Đột nhiên nhị sư huynh sợ hãi kêu lên.
Vương Khả biến sắc, lập tức tiến lên, dùng một tay bịt miệng nhị sư huynh lại.
- Ô ô ô!
Nhị sư huynh trợn mắt nhìn về phía Vương Khả.
Vẻ mặt Vương Khả cũng trở nên phiền muộn, vừa rồi chống đỡ huyết tiễn, hoàn toàn là theo bản năng, dùng một chút kiếm pháp trong Vạn Kiếm Quyết của sư tôn, nhưng mẹ nó, ai lại ngờ đến bị nhìn ra trong nháy mắt?
Lúc đầu, bản thân không muốn bại lộ thân phận, nhưng làm sao bây giờ? Chẳng lẽ giết người diệt khẩu sao?
- Nhị sư huynh, thứ tội, trước đó ta không thể biểu lộ thân phận, nhưng ta cũng thân bất do kỷ, ta điều tra được tà ma bắt rất nhiều người chính đạo, khó khăn lắm mới trà trộn vào, những ngày gần đây, ta như giẫm trên băng mỏng, đề phòng bị tà ma phát hiện ra thân phận, ta tới cứu các ngươi! Nhưng tuyệt đối không để ta bại lộ, bằng không, ta sẽ vạn kiếp bất phục!
Vương Khả thấp giọng nói bên tai nhị sư huynh.
Nhị sư huynh trợn mắt, toàn thân đều đang run rẩy.
Có người tới cứu mình? Có người tới cứu mình? Chính đạo? Sư đệ Thiên Lang Tông? Nhị sư huynh lập tức lệ nóng doanh tròng. Nhị sư huynh không phải vì bản thân được cứu mà vui vẻ, mà là vì những sư đệ khác có thể được cứu vớt mà vui vẻ.
Chỉ có nhị sư huynh mới biết, trà trộn vào Ma Giáo khó khăn như nào. Trước kia căn bản không dám nghĩ! Cũng tương tự hiểu, vị sư đệ trước mắt này khó khăn ra sao.
- Sư đệ, xin lỗi, khiến ngươi bại lộ!
Nhị sư huynh áy náy.
- Nhị sư huynh, ngươi không cần nói như vậy, vì chính đạo trường tồn, đây là chuyện ta phải làm, ta không hối hận! Chỉ là không biết kết quả ra sao, không biết cuối cùng có thể cứu các ngươi ra hay không, nếu như không cách nào cứu ra, ta sẽ toàn lực nghĩ biện pháp chạy đi, mang địa đồ về Thiên Lang Tông, để những người khác trong Thiên Lang Tông tới cứu các ngươi!
Vương Khả tỏ vẻ trách trời thương dân nói.
Cứu người? Vương Khả là Nê Bồ Tát sang sông, bản thân còn khó bảo toàn, làm sao có thể cứu người? Hắn chỉ nói dễ nghe một chút, để bản thân thuận tiện thoát khỏi Thần Long đảo, không đến mức bị nhị sư huynh bán rẻ.
Nhưng nhị sư huynh không biết, tinh thần liều mình vì người này của Vương Khả, đã khuất phục hắn thật sâu.
- Sư đệ, ngươi muốn làm gì, ta đều phối hợp ngươi! Ngươi yên tâm, ta cho dù chết, cũng sẽ không nói ra thân phận của ngươi!
Nhị sư huynh cảm động nói.
- Tốt, tốt, đa tạ nhị sư huynh, nhị sư huynh, ta thấy ngươi không nên tự sát, sống sót luôn có hi vọng!
Vương Khả an ủi.
- Tốt, tốt, đều nghe sư đệ, đều nghe sư đệ!
Nhị sư huynh kích động, lệ nóng doanh tròng.
Trước đó tuyệt thực, là không nhìn thấy hi vọng, hiện tại có một tia hi vọng, tự nhiên nhị sư huynh phải sống!
- Như vậy ta sẽ mặc kệ ngươi, ngươi cũng làm như chưa từng thấy qua ta!
Vương Khả mong đợi nhìn nhị sư huynh.
- Ta hiểu, sư đệ đang đi ở trên giây cáp, nguy cơ tứ phía, tám mặt mai phục, ta sẽ không gây thêm phiền phức cho ngươi, ta cái gì cũng không biết, ngươi yên tâm!
Nhị sư huynh lập tức gật đầu nói.
- Đa tạ, vậy ta tiếp tục đào địa đạo, hình như đám tà ma này đang tính kế ta, ta không thể để bọn hắn đạt được!
Vương Khả giải thích nói.
- Tốt, tốt, sư đệ, ngươi còn bận việc của ngươi! Ta không nhận biết ngươi, ngươi chính là tà ma! Ta cái gì cũng không biết!
Nhị sư huynh lập tức gật đầu một cái.
Vương Khả trấn an nhị sư huynh, cũng không thèm quan tâm những thứ khác, nhanh chóng tiếp tục đào địa đạo.
- Cái hướng kia liên thông một gian nhà tù, thế nhưng phương hướng ngươi đang đào, có lẽ bị nhóm tà ma dùng cái gì chặn lại, ngươi tốt nhất nên đào sang hướng bên trái một chút!
Nhị sư huynh chỉ điểm.
- Hả? Tốt!
Vương Khả ngạc nhiên nói.
Đào một canh giờ.
- Bành!
Rốt cục, nơi đó bị đào xuyên, Vương Khả lập tức nhìn thấy một gian tù lao, trong tù lao có một đám tù phạm chính đạo, cả đám trợn mắt kinh ngạc nhìn một cái động lớn trên tường.
Tình huống gì vậy?
Đột nhiên một tù nhân biến sắc:
- Bên kia là vị trí gian phòng nhị sư huynh, nhị sư huynh tuyệt thực, một lòng muốn chết, chẳng lẽ, chẳng lẽ nhị sư huynh chết?
Vương Khả từ cái lỗ lớn kia chui ra.
- Tà ma, ngươi ăn sư huynh ta, ngươi ăn sư huynh ta!
Chúng tù phạm Thiên Lang Tông căm hận nhìn về phía Vương Khả.
- Ta không chết! Các ngươi có linh thạch, ném cho ta một khối!
Một bên khác truyền đến giọng của nhị sư huynh.
Chúng tù phạm:
-...
Lỗ tai chúng ta nghe nhầm rồi sao? Nhị sư huynh còn sống? Không phải hắn tuyệt thực sao? Làm sao còn cần linh thạch? Điều đó không có khả năng!
Chúng tù phạm có linh thạch, bởi vì nhóm tà ma hi vọng nuôi tù phạm trắng trắng mập mập để rút máu, cho nên không hề keo kiệt linh thạch và đồ ăn.
- Còn có gì ăn hay không? Đều đưa cho ta đi!
Nhị sư huynh ở một bên khác kêu.