Chương 169: Ngươi Cái Này Tính Tình
Chuyện này phải giải thích như thế nào? Ta nói ta thể chất đặc thù, trở về các ngươi muốn kiểm tra thân thể ta thì làm sao bây giờ?
- Vương Khả, có phải ngươi đã sớm làm xong chuẩn bị nhảy vào Vạn Xà Trì, cho nên trước đó chuẩn bị xong pháp bảo phòng hộ rắn độc đặc thù hay không?
Bắc đổ thần trầm giọng hỏi.
Vương Khả đang muốn gật đầu theo lời hắn nói, nhưng bản năng giật mình.
Quả nhiên tên Bắc đổ thần này, không phải thứ gì tốt, định gài bẫy ta sao? Nếu như ta thừa nhận, vậy không phải nói ta nhảy vào Vạn Xà Trì là có dự mưu? Cứu Thánh Tử cũng có dự mưu? Vậy muốn giết Thánh Tử cũng là có dự mưu?
Mẹ nó! Quả nhiên tên Bắc đổ thần này là một tên xấu xa.
Đám người Bắc đổ thần, Đồng An An chờ đợi cầu trả lời thuyết phục của Vương Khả.
Mặc kệ Vương Khả trả lời như nào, cũng phải giội cho hắn gáo nước bẩn, khiến hắn có hiềm nghi hạ thủ Thánh Tử, từ đó trở về chậm rãi chỉnh hắn.
Thế nhưng, Vương Khả hành tẩu giang hồ nhiều năm, sẽ sợ loại vu oan này sao?
- Thánh Tử, có người cảm thấy ta không nên cứu ngươi! Bọn họ cảm thấy, thời điểm ngươi bị vạn xà cắn xé, ai cứu ngươi chính là dụng ý khó dò! Thánh Tử, ngươi nói ta nên trả lời bọn họ thế nào đây?
Vương Khả lập tức tỏ vẻ đau khổ.
Đồng An An, Bắc đổ thần trợn mắt. Ta còn chưa kịp vu oan ngươi, ngươi đã bắt đầu vu oan chúng ta? Ngươi có biết luật tới trước tới sau hay không vậy?
- Vương Khả, ngươi dám vu khống chúng ta!
Đồng An An trợn mắt, tức giận nói.
- Hả? Ta nói là Bắc đổ thần mà, không phải vừa rồi hắn mới chất vấn ta sao? Làm sao ngươi... ?
Vương Khả kinh ngạc nhìn về phía Đồng An An.
Đồng An An biến sắc, bản thân cướp lời ư?
- Oa oa ! Chu đường chủ, bọn họ, bọn họ đều là người xấu, bọn họ muốn ta chết! Ta phải nói cho Ma Tôn, phải nói cho Ma Tôn biết! Bọn họ không cho phép Vương Khả cứu ta, là bọn hắn muốn hại ta, ta phải nói cho Ma Tôn!
Thánh Tử lập tức khóc lên.
- Được rồi, được rồi, Thánh Tử đừng khóc, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ tra rõ mọi chuyện, nhất định không để kẻ hại ngươi ung dung ngoài vòng pháp luật!
Chu Hồng Y lập tức an ủi.
- Chính là hắn, vừa rồi hắn không cho phép Vương Khả cứu ta, chính là hắn!
Thánh Tử chỉ Bắc đổ thần mắng.
Trong nháy mắt Bắc đổ thần liền quỳ xuống. Ai cũng nghe được, Vương Khả đang vu oan ta, tại sao Thánh Tử ngươi lại nghe không hiểu chứ? Thánh Tử ơi, ngươi thật sự là trẻ con mà, hắn vừa lừa ngươi đã tin tưởng?
- Chuyện không liên quan đến ta, chuyện không liên quan đến ta! Ta không có không cho Vương Khả cứu Thánh Tử! Đường chủ minh xét!
Bắc đổ thần lập tức cầu xin Chu Hồng Y tha thứ.
Chu Hồng Y khẽ nhíu mày, Chu Hồng Y cũng nghe được, Vương Khả tránh nặng tìm nhẹ, thế mà cắn ngược lại Bắc đổ thần một ngụm, nhưng bây giờ Thánh Tử tức giận, chính mình cũng không tiện chỉ trích Thánh Tử.
- Người đâu, bắt Bắc đổ thần lại cho ta, ta sẽ tự mình thẩm tra xử lí!
Đồng An An quát lên một tiếng.
- Đường chủ!
Bắc đổ thần sợ hãi kêu lên.
Đồng An An muốn phủi sạch quan hệ sao?
Đồng An An không thể không làm như vậy, việc này không thể làm lớn chuyện, làm lớn lên, trở về tra được mình thì làm thế nào? Phải lấy tốc độ nhanh nhất tìm dê thế tội mới được.
Vừa rồi không cẩn thận cướp lời, nhất định lần này phải phân rõ giới hạn với Bắc đổ thần.
Trước bắt Bắc đổ thần lại, trấn an Thánh Tử một chút, trở về bản thân sẽ thẩm tra xử lí, tra ra 'Chân tướng', tùy tiện tìm một con dê thế tội là được, đến lúc đó dê thế tội 'Tự sát', thì chuyện này không liên quan đến ta nữa.
Bắc đổ thần cũng đoán được ý nghĩ của Đồng An An, chỉ kêu lên một tiếng, cũng không dám phản kháng nữa.
- Không cần ngươi tự mình thẩm lý, trước hừng đông ngươi ở chỗ nào?
Chu Hồng Y trầm giọng nhìn về phía Bắc đổ thần.
- Ta? Ta trước đó... !
Sắc mặt Bắc đổ thần cứng đờ.
- Nói!
Chu Hồng Y trừng mắt.
- Ta, ta, trước hừng đông ta ở quý phủ của đàn chủ, ta không ở trong đại lao, chuyện không liên quan đến ta!
Bắc đổ thần lo lắng nói.
Đồng An An trừng mắt, mẹ nó, ngươi kéo ta lên làm gì? Ta mà bị ngươi lôi xuống nước, ai tới vớt ngươi lên bờ?
- Đường chủ minh giám, trước hừng đông Bắc đổ thần đến quý phủ của ta, đi bẩm báo sự tình cho ta!
Đồng An An lập tức nói.
- Hả? Lúc đó mới hơn nửa đêm, bẩm báo sự tình gì?
Sắc mặt Chu Hồng Y lạnh như băng.
Rất rõ ràng, trong này có chuyện! Bình thường việc nhỏ, làm sao có thể nửa đêm đi bẩm báo? Sao không đợi tới ban ngày lại đi? Lúc đầu Chu Hồng Y cũng không có hoài nghi Bắc đổ thần, nhưng vừa hỏi đã xảy ra vấn đề.
Đồng An An hận không thể đạp chết tên Bắc đổ thần này, thành sự không có bại sự có thừa, kéo ta lên làm gì chứ?
Nếu lần này không cho đường chủ một lời giải thích tốt, hôm nay sẽ thật sự thất bại.
- Bắc đổ thần nói, sắp đến trăng tròn, mà Vương huynh đệ không có trải qua tẩy lễ nhập ma, không có ma khí, cho nên hai ngày này sẽ có khả năng không chịu nổi, xin ta đi tìm giúp hắn một người sống, để hắn có nghiệp chướng ăn thịt người được không! Ta, ta đã đồng ý!
Đồng An An giải thích nói.
Giờ phút này, chỉ có thể dùng chuẩn bị lúc trước làm cớ, bằng không Vương Khả tiếp tục nhiều chuyện, vậy không phải sẽ lộ sao?
- Hả?
Chu Hồng Y nhìn về phía Vương Khả.
Sắc mặt Vương Khả trở nên cổ quái, gật đầu:
- Đúng là có chuyện như vậy, thế nhưng, bọn họ tìm cho ta một tên tù phạm chính đạo, bảo ta đi hút chân nguyên huyết của tên tù phạm kia, rút đến khi hắn chết!
- Tù phạm chính đạo? Làm càn!
Chu Hồng Y trừng mắt.
- Cái gì?
Vương Khả kinh ngạc nói.
Chu Hồng Y lại nhìn về phía Đồng An An:
- Ma Tôn có lệnh, không cho phép ăn những tù phạm giam giữ ở Thần Long đảo này! Chỉ cho nuôi nhốt rút máu, để cho các ngươi phụ trách, càng để Thánh Tử giám sát các ngươi! Hừ, các ngươi thật to gan, lại dám bằng mặt không bằng lòng? Không sợ Ma Tôn giáng tội sao?
- Không có, không có, tên tù phạm chính đạo kia tuyệt thực, hắn có lòng muốn chết! Ta nhìn trên phương diện này, mới giúp Vương huynh đệ xin, ta không có bằng mặt không bằng lòng, hắn thật sự tuyệt thực muốn chết mà!