Chương 182: Bình Dị Gần Gũi Vương Huynh Đệ
- Thế nhưng, thời điểm các ngươi trở về phải coi chừng, Ma Tôn chờ ở trên đường đấy!
Vương Khả tốt bụng nói một câu.
- Không có việc gì, không có việc gì, chúng ta theo đường cũ trở về, không đi trên lục địa, phía dưới tảng đá lớn bên kia, có một cái huyệt động, nối thẳng đến Vạn Xà Trì, chúng ta trở về bằng đường cũ, đa tạ Vương huynh đệ!
Đồng An An mừng lớn nói.
Vương Khả gật đầu một cái.
Đám người Đồng An An nhất thời 'Vui mừng hớn hở' chạy, chạy về phía cái huyệt động cách đó không xa, không kịp chờ đợi chui vào.
- Phốc, còn ta nữa, mang ta theo với, phốc!
Chu Yếm trong vũng máu hộc máu hô hào.
Nhưng đám người ở nơi xa đều không thấy, làm sao có thể mang hắn theo?
Chu Yếm:
-...
Vì sao, vì sao cuối cùng xui xẻo lại là ta? Con mẹ nó ta bị phế thần bám vào người sao?
Làm sao bây giờ? Vương Khả muốn giết ta?
Chu Yếm khẩn trương nhìn về phía Vương Khả.
Lại nhìn thấy Vương Khả bỗng nhiên biến sắc, ngồi xếp bằng, kiểm tra thân thể của mình. Vừa kiểm tra, Vương Khả lộ ra một cỗ hoảng sợ.
- Vương Khả bị thương? Vừa rồi không đau là giả vờ?
Chu Yếm kinh ngạc nhìn về phía Vương Khả.
Vương Khả không phải bị thương, mà là giờ phút này toàn thân hết sức khô nóng, không phải vì nhập ma, mà là trọc chân khí trong thể nội, bởi vì vừa rồi đột phá tu vi, nên đã biến thành màu xám. Màu xám!
Lúc trọc chân khí trở thành màu đen, là tự bốc cháy.
Kém một chút, bản thân liền bị hoả táng.
Cái Đại Nhật Bất Diệt Thần Công lừa người này! Tại sao ta lại xui xẻo như vậy? Cái tên hỗn đản Đồng An An kia, bảo ngươi đánh một quyền, ngươi dùng lực lớn như vậy làm gì?
Giờ phút này toàn thân khô nóng, giống như chân khí tùy thời bốc cháy.
- Nhất định phải sớm về Thiên Lang Tông, Nhiếp Thanh Thanh giúp mình giữ lại vô số công đức ở Định Quang Kính, nhất định phải trở về!
Trong lòng Vương Khả kinh hoảng.
Vương Khả đứng dậy, liếc nhìn Chu Yếm. Bỗng nhiên ánh mắt sáng lên. Công đức? Đây không phải là công đức sao? Giết hắn, thì có công đức? Hắn cũng là tà ma!
- Vương Khả, ngươi, ngươi muốn làm gì? Ngươi, ngươi không phải nói, đã thanh toán xong ân oán với ta rồi sao? Không phải ngươi nói, hai chúng ta không oán không thù sao?
Chu Yếm hoảng sợ kêu lên.
Chu Yếm cảm nhận được sát ý trong ánh mắt của Vương Khả.
Vương Khả nhíu mày:
- Đúng vậy, lúc đầu ta và ngươi không ai nợ ai, vừa rồi, ngươi giúp ta gây tai hoạ, dẫn Đồng An An tới truy sát ta, suýt chút nữa khiến ta chết đi! Thế nhưng, ngươi lại giúp ta diễn kịch, giúp ta kiếm được rất nhiều tiền? Ai, cái ân oán này giằng co, giống như thiếu một chút!
Chu Yếm: -...
Ta giúp ngươi đóng kịch lúc nào? Còn giúp ngươi kiếm tiền? Ta sắp bị đánh chết rồi đây này!
Thế nhưng, hiện tại Vương Khả không định giết Chu Yếm, Chu Yếm cũng không dám phản bác.
- Như vậy đi, Chu Yếm, ngươi tới điều khiển Chướng Hải thuyền, mang ta rời khỏi Chướng Hải, để ta lên bờ, nợ nần giữa chúng ta coi như hoà, không ai nợ ai!
Vương Khả nói.
- Cái gì? Vì sao?
Chu Yếm mờ mịt nói.
Vì sao ư? Hiện tại Vương Khả hết sức lo lắng trọc chân khí sẽ tự bốc cháy. Làm sao có thời giờ lái thuyền? Vừa đi được nửa đường, bản thân bốc cháythì làm sao bây giờ? Trước tiên phải nghiên cứu bản thân một chút.
- Còn không phải tại ngươi? Ta bị Đồng An An đả thương, ta không trị liệu sẽ bị thương!
Vương Khả trừng mắt nhìn.
- Ngươi bị thương?
Chu Yếm trừng to mắt.
Quần áo ngươi chỉ bị thủng một cái lỗ, ngay cả làn da cũng không đổi màu, mà gọi là bị thương sao? Vậy mặt mũi ta bầm dập ngã trong vũng máu tính là cái gì?
- Giống như lần trước, ta có pháp bảo hộ thân, cho nên ngươi và Đồng An An đánh ta, ta mới không việc gì, thế nhưng nắm đấm Đồng An An quá mạnh, pháp bảo bảo hộ không chu toàn, ta bị nội thương, tốt rồi, đừng nói nhảm nữa, nhanh lên!
Vương Khả kéo Chu Yếm lên thuyền lớn.
Vương Khả không có nói chân tướng cho Chu Yếm biết, tùy tiện lấy một cái lý do, để Chu Yếm tưởng thật.
- Cho nên nói, cái gì mà đại lão Nguyên Anh cảnh, cái gì kim bài nằm vùng, cũng là giả? Ngươi là tên lừa gạt, lừa gạt... !
Chu Yếm trợn mắt.
Vương Khả lên tên đại lừa gạt! Đại lừa gạt! Đồng An An, tại sao các ngươi lại tin tưởng chứ? Mẹ nó, vì sao, vì sao?
- Nhanh lái thuyền! Trên thuyền có bản đồ hàng hải, ngươi phụ trách cầm lái, nhanh đi!
Vương Khả nhìn về phía Chu Yếm kêu lên.
Chu Yếm tỏ vẻ buồn hận, nhưng giờ phút này bản thân trọng thương, hư nhược nên chỉ có thể ngồi ở khoang điều khiển, miễn cưỡng lái thuyền, căn bản không phản kháng được.
Vương Khả bảo lái thuyền, bản thân có thể không lái sao? Hắn lật mặt, giết ta thì làm sao bây giờ? Ta thật xúi quẩy mà!
- Ầm ầm!
Chướng Hải thuyền có linh thạch làm động lực, lập tức rời khỏi bãi biển.
Vương Khả khẩn trương ngồi vào boong thuyền, khoanh chân nhắm mắt, cảm ứng trọc chân khí mới biến hóa. Còn Chu Yếm, chịu đựng thương thế, chật vật điều khiển thuyền lớn di chuyển trong biển.
Không phải ta tới giết Vương Khả sao? Tại sao hiện tại lại thành thủy thủ của hắn? Tại sao ta phải giúp hắn lái thuyền? Vì sao? Dựa vào cái gì chứ?
Sương mù chướng khí phía trên Chướng Hải cực kỳ nồng đậm!
Nếu không phải có bản đồ hàng hải chỉ dẫn, căn bản không biết phương hướng, coi như lái thuyền lớn về phía trước, cũng không nhìn được khoảng cách quá xa.
- Chu Yếm, ngươi đừng động ý đồ xấu, bên trong Chướng Hải yêu thú đông đảo, thuyền đi chệch phương hướng, xâm nhập lãnh địa con yêu thú nào đó, ta chưa chắc sẽ gặp nguy hiểm, nhưng với bộ dạng bây giờ của ngươi, khẳng định sẽ táng thân trong bụng yêu thú! Đừng đi linh tinh, hãy cẩn thận mà đi, lên đến bên bờ, ân oán giữa ngươi và ta chấm hết!
Vương Khả ngồi ở trước boong thuyền, nói một cầu về phía phòng điều khiển ở đằng sau.
Sắc mặt của Chu Yếm ở trong phòng điều khiển trở nên khó coi, đúng là Chu Yếm đang nghĩ ý đồ xấu, mang Vương Khả đi chệch phương hướng, nhưng nghe Vương Khả nói chuyện, lại có chút không dám.
Hiện tại mình thật sự thê thảm! Nếu gặp phải hải yêu, không phải là xong đời sao.
- Đừng dùng ánh mắt kia nhìn ta, vết thương trên người của ngươi, cũng không phải ta đánh!
Vương Khả ngồi ở boong thuyền trừng mắt liếc.