Chương 203: Chính Đạo Làm Gương Mẫu
- Ta thấy ngươi treo nhiều vòng tay trữ vật như vậy, rất rõ ràng, không gian vòng tay trữ vật của ngươi không đủ dùng, ta cũng không có cái gì tốt đưa cho ngươi, liền cho ngươi cái này, không gian bên trong to gấp trăm lần vòng tay trữ vật phổ thông, ngươi đã cứu mạng ta hai lần, hy vọng có thể giúp được ngươi!
Thánh Tử đưa vòng tay bằng xương ra.
- Hả? Thật? Ta sao có thể xấu hổ như vậy được?
Vương Khả cười thu vòng tay bằng xương vào ngực mình, ai nói Thánh Tử là gấu con chứ? Hắn thảo như vậy cơ mà! Mắt các ngươi mù rồi sao?
- Đi thôi!
Ma Tôn giữ chặt tay Thánh Tử.
- Hô!
Trong nháy mắt, Ma Tôn và Thánh Tử xông lên trời, biến mất ở trước mắt tất cả mọi người.
- Cung tiễn Ma Tôn!
Tất cả đệ tử Ma Giáo cung kính nhìn lên trời bái lạy.
Tiếp theo, tất cả mọi người cổ quái nhìn Vương huynh đệ, không, là Vương Đà chủ! Hiện tại toàn bộ Thần Long đảo đều thuộc sự quản lý của hắn?
Hôm nay trên bến tàu phía nam Thần Long đảo không có thủ vệ.
Một đội hắc y nhân chậm rãi leo lên một chiếc thuyền lớn!
Sau khi lên thuyền lớn, đám người quần áo đen này mới xốc mũ lên, lộ ra từng gương mặt khô gầy như que củi. Chính là đám tù nhân Thần Long đảo. Người cầm đầu lại là nhị sư huynh Thiên Lang Tông.
Mắt nhị sư huynh rưng rưng, nắm lấy tay Vương Khả.
- Sư đệ, khiến ngươi chịu khổ rồi!
Nhị sư huynh hết sức cảm động nói.
- Vương huynh đệ, xin nhận của chúng ta một lạy!
Một đám đệ tử tông môn cảm kích, lau nước mắt lạy Vương Khả.
Đã bao nhiêu năm, mọi người cho rằng phải chết ở chỗ này, gọi trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng thưa, không ai tới cứu mình, nhìn thấy chỉ là tuyệt vọng, mỗi ngày như bị nuôi nhốt như heo, bị vỗ béo rồi rút ra huyết nhục ăn, căn bản không coi chúng ta là người, rất nhiều người không chịu được, tuyệt thực mà chết.
Rất nhiều người đã tuyệt vọng với chuyện được cứu vớt, không nghĩ, hôm nay lại được cứu.
- Chư vị, đều đứng dậy đi, không cần nói những lời này!
Vương Khả lắc đầu.
- Không, ta vẫn muốn nói, lúc trước, có người nói Vương sư đệ chơi mạt chược cùng đệ tử Ma Giáo? Còn cười nhạo nữa? Là ai?
Nhị sư huynh mắng đám người phía sau lưng.
Chỉ thấy, mấy người phía sau cúi đầu.
- Ngươi thấy chưa? Sư đệ ta, bộ bộ kinh tâm, không ngừng tính toán, tại sao lần này chúng ta có thể đi ra? Còn không phải Vương sư đệ làm một cái giải thi đấu mạt chược, để tất cả đệ tử Ma Giáo đều đi đánh mạt chược, mới có hoàn cảnh phân tán như thế, để cho sư đệ ta đến cứu các ngươi ư! Lương tâm của các ngươi đều bị chó ăn rồi sao?
Nhị sư huynh căm hận nói.
- Vương huynh đệ, chúng ta có lỗi với ngươi a! Chúng ta không nên hoài nghi ngươi!
Có mấy người lập tức ra khỏi hàng, ân hận khóc lóc.
Vương Khả đỡ từng người lên.
- Chư vị, không cần như vậy, chuyện này cũng không trách các ngươi, Vương Khả ta làm việc, không giống người khác, khó tránh khỏi để mọi người hiểu lầm! Lần thi đấu mạt chược này, vì hấp dẫn tất cả đệ tử Ma Giáo, ta đã cố ý thua hết tiền trong mấy ngày qua thắng được!
Vương Khả lập tức khuyên nhủ.
Làm sao chúng tù phạm biết, hôm nay Vương Khả căn bản không có sờ tới mạt chược. Càng không có khả năng thua tiền.
- Vương huynh đệ, thật xin lỗi, chúng ta có lỗi với ngươi, lại còn hoài nghi tính toán của người! Ta đáng chết!
Một tù nhân cực kỳ bi thương tự đánh bản thân.
- Không cần như vậy, mọi người đều là chính đạo, chính đạo chúng ta đồng khí liên chi, tự nhiên phải giúp đỡ nhau, đây là việc Vương Khả ta phải làm!
Vương Khả lập tức ngăn cản nói.
- Vương huynh đệ, không nói nhiều nữa, về sau phàm là có gì phân phó, chỉ cần nói một tiếng, ta tuyệt không chối từ!
- Còn có ta!
- Còn có ta!
Đám người cảm kích với biểu hiện của Vương Khả.
- Đa tạ chư vị, nhất định về sau sẽ phiền phức chư vị, chỉ là, ta trà trộn vào Ma Giáo, khả năng sẽ có một chút tin đồn truyền đi, nói ta theo Ma Giáo, nói ta phản bội chính đạo cái gì đó, đến lúc đó có phiền phức, xin chư vị giúp ta làm rõ!
Vương Khả trịnh trọng nói.
- Vương huynh đệ yên tâm, ta tuyệt sẽ không tin tưởng người khác vu khống ngươi!
- Không sai, nếu người phẩm đức như Vương huynh đệ bị vu khống, vậy chính đạo ta còn mặt mũi sinh tồn sao?
- Vương huynh đệ yên tâm, ai dám nói xấu ngươi, ta nhất định không buông tha cho hắn!
Đám người lập tức thề độc.
- Không phải người khác vu khống ta, mà là vì ta muốn cứu ra càng nhiều tù phạm chính đạo, đúng là phải lăn lộn cùng nhóm tà ma, khó tránh khỏi sẽ sinh ra một chút hiểu lầm... !
Vương Khả cười nói.
- Chúng ta tin tưởng ngươi! Mặc kệ có tin nhảm gì, chúng ta cũng đều tin tưởng ngươi!
Đám người siết quả đấm kiên định nói.
- Tốt, có chư vị tin tưởng, cũng không uổng công ta xâm nhập ma quật, lần này chư vị trở về, cũng không cần nói chuyện của ta cho người khác! Tốt nhất là giả bộ như chưa gặp qua ta!
Vương Khả trông đợi nói.
- Vì sao? Vương huynh đệ, ngươi làm nhiều chuyện như vậy, nên được chính đạo ta ca ngợi!
Một tên tù phạm chính đạo lo lắng nói.
- Sư đệ ta còn muốn lăn lộn với ma đạo, lúc này các ngươi lắm miệng nói chuyện, vậy không phải sư đệ ta bại lộ sao? Các ngươi muốn sư đệ ta bị nhóm tà ma hại chết à?
Nhị sư huynh ở một bên lập tức 'Lý giải' nói.
- À à, chúng ta biết rồi, nhất định chúng ta sẽ câm như hến!
Đám người lại phát thề.
- Vậy đa tạ chư vị, chư vị, bên trên chiếc Chướng Hải thuyền này có bản đồ hàng hải, đáng tiếc, bản đồ hàng hải chỉ có tính năng một lần, các ngươi phải lập tức rời đi Thần Long đảo, sớm ngày về tông môn của mình chữa thương, ta không tiễn nhiều nữa!
Vương Khả nhìn về phía đám người thi lễ, liền muốn xuống thuyền.
- Vương huynh đệ, ngươi không đi cùng với chúng ta sao?
Đám người lo lắng nói.
- Sư đệ, ngươi không đi sao?
Nhị sư huynh cũng lo lắng nói.
- Ta? Ta muốn giúp các ngươi giải quyết tốt hậu quả, một hồi đệ tử Ma Giáo đến phát hiện thiếu một con thuyền, ai cũng không đi được, ta giúp các ngươi kéo lấy đệ tử Ma Giáo! Các ngươi đi mau!
Vương Khả giải thích nói.
- Vương huynh đệ!
Nhất thời mọi người cảm động rơi nước mắt.