Chương 206: Tình Tiết Máu Chó
Đồng An An đỏ mắt nói.
- Ngươi muốn làm gì?
Vương Khả biến sắc.
- Ma biến? Vậy thì ma biến! Nàng sẽ lục thân không nhận, ngay cả ngươi cũng không bỏ qua!
Đồng An An quát.
- Đừng!
Vương Khả sợ hãi kêu lên.
Nhưng đã muộn, Đồng An An dùng tay ép ra một cỗ ma khí, trong nháy mắt điểm vào giữa trán công chúa U Nguyệt, chỉ thấy toàn thân công chúa U Nguyệt run lên, tiếp theo hai mắt mở ra!
Tỉnh? Không, công chúa U Nguyệt ma biến!
Chỉ thấy trên mặt công chúa U Nguyệt toát ra vài sợi gân xanh, mắt bốc ngân quang, bỗng nhiên trong miệng mọc ra hai cái răng nanh huyết sắc thật dài.
Vương Khả biến sắc, đây là tình huống gì vậy?
- Rống !
Đột nhiên công chúa U Nguyệt ngửa mặt lên trời gào to một tiếng, tiếng gào hung sát, khiến cánh tay cầm kiếm của Đồng An An run lên theo bản năng, giống như nhận áp chế đến từ sâu trong linh hồn, làm Đồng An An bỗng nhiên có loại dự cảm xấu.
- Đừng, đừng động!
Đồng An An khẩn trương kêu.
- Oanh!
Công chúa U Nguyệt ma biến, dùng một chưởng đánh nát trường kiếm của Đồng An An, đứng thẳng lên.
- Ma biến? Nàng nổi điên, lục thân không nhận? Nhanh, nhanh đi đối phó Vương Khả, nhanh lên!
Đồng An An ngạc nhiên kêu.
Vừa nói, Đồng An An vừa muốn nhảy xuống biển chạy trốn, để đại lão Nguyên Anh cảnh Vương Khả đại chiến cùng công chúa U Nguyệt đã ma biến.
Đáng tiếc, Đồng An An không chạy thoát được công chúa U Nguyệt, lần trước ma biến, ngay cả Chu Hồng Y muốn bắt nàng cũng phải tốn rất nhiều sức lực, huống chi Đồng An An chỉ là Kim Đan cảnh.
- Oanh!
Công chúa U Nguyệt vỗ xuống một chưởng, trong nháy mắt Đồng An An phun ra một ngụm máu tươi, bị đập xuyên qua boong thuyền, rơi xuống biển rộng. Trong nháy mắt thuyền lớn bị ném ra một cái lỗ thủng, nước biển lập tức tràn vào.
- A !
Đồng An An hét thảm một tiếng, bị công chúa U Nguyệt chụp một cái, kéo lên thuyền.
- Vì sao cứ nhìn chằm chằm vào ta, không phải ngươi lục thân không nhận sao? Vương Khả ở bên kia, ở bên kia, đừng nhìn chằm chằm vào ta đánh, đừng, a !
Đồng An An hoảng sợ kêu thảm.
- Ầm ầm!
Chỉ thấy, trong miệng Đồng An An phun ra máu tươi, xương cốt toàn thân không ngừng bị đánh nát.
Công chúa U Nguyệt giống như nổi điên, chỉ nhìn chằm chằm vào Đồng An An đánh, đánh cho Đồng An An kêu rên liên hồi, rất nhanh thì thoi thóp.
Vương Khả cách đó không xa:
-...
Thuyền lớn bị nước biển cuồn cuộn tràn vào, sắp chìm mất. Giờ phút này Vương Khả cũng rất là phiền muộn, đây là chuyện gì vậy?
- U Nguyệt, đủ rồi, đủ rồi, hắn đã bị nàng đánh chết, thuyền cũng sắp chìm, chúng ta vẫn nên nghĩ biện pháp trốn đi!
Vương Khả cười khổ kêu.
Đồng An An còn chưa chết, chỉ là đã toàn thân trọng thương, động cũng không động được. Nhưng, công chúa U Nguyệt vẫn mạnh mẽ nện hắn.
Đồng An An bị nện, khóe mắt rơi ra hai giọt nước mắt:
- Không phải nói, công chúa U Nguyệt ma biến, lục thân không nhận sao? Vì sao chỉ nhìn chằm chằm vào ta đánh!
Vương Khả nhào tới trước kéo công chúa U Nguyệt.
- Bành!
Công chúa U Nguyệt vung tay lên, nhất thời thổi bay Vương Khả.
Nước sắp ngập đến nơi, Vương Khả sốt ruột không thôi. Nhưng, bạn gái phát cuồng, làm sao có thể mặc kệ? Vương Khả muốn xông tới lần thứ hai.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên có một nam tử tuấn mỹ từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt nam tử kia xuất hiện ở trước mặt công chúa U Nguyệt, liền dùng tay điểm một cái về phía mi tâm công chúa U Nguyệt.
Vừa điểm xong công chúa U Nguyệt bất động, tiếp theo ngất đi lần thứ hai, xụi lơ xuống.
Nam tử tuấn mỹ kia ôm lấy công chúa U Nguyệt.
- Ngươi là ai? Thả bạn gái ta ra!
Vương Khả tức giận nói.
U Nguyệt là để cho ngươi ôm sao? Khốn kiếp!
Vương Khả lập tức lao đến.
- Oanh!
Một tiếng nổ thật lớn vang lên, Vương Khả bị cản lại, dường như giữa nam tử tuấn mỹ và Vương Khả xuất hiện một bức tường không khí, chỉ một cái tường không khí vô hình này, lại ngăn Vương Khả lại.
- Thứ gì vậy? Khốn kiếp, phá cho ta!
Vương Khả vung tay lên.
- Oanh!
Trong nháy mắt mười thanh phi kiếm đụng vào bên trên tường không khí, nhưng, tường không khí không nhúc nhích tí nào.
Nam tử kia hứng thú nhìn về phía Vương Khả:
- Tiểu gia hỏa, phi kiếm cũng không ít nhỉ? Nhưng tu vi quá yếu!
- Thả bạn gái ta ra, khốn kiếp, thả ra!
Vương Khả quát.
Vương Khả vừa rống to vừa há miệng phun.
- Oanh!
Trong nháy mắt, trọc chân khí từ trong miệng phun ra, cuồn cuộn giống như pháo laser, ầm ầm đụng vào tường không khí.
- Miệng phun ra lửa? A, đây là pháp thuật ai sáng tạo ra? Không sợ nóng miệng sao?
Nam tử tuấn mỹ kinh ngạc nói.
Hiển nhiên, miệng phun pháo laser, là tuyệt chiêu của Vương Khả.
Thế nhưng, tuyệt chiêu cũng vô dụng, cái tường không khí này quá mạnh, căn bản không bắn xuyên được.
- Oanh!
Đại hỏa quấn quanh cái tường không khí này thật lâu không tiêu tan, nhưng không thể đánh xuyên cái tường không khí này.
- Pháp thuật hỏa diễm thật kỳ lạ, cái tường này của ta, vạn bụi không nhiễm, vạn vật không dính, vậy mà cái hỏa diễm này có thể dính vào? Lại còn đốt lâu như vậy?
Nam tử tuấn mỹ ngạc nhiên nói.
Sau khi cảm thấy kỳ lạ, nam tử tuấn mỹ nhìn về phía công chúa U Nguyệt trong ngực, nhẹ nhàng sờ lên đầu công chúa U Nguyệt, lại sờ lên vết sẹo trên mặt công chúa U Nguyệt, khẽ nhíu mày.
- Dâm tặc, dám làm nhục bạn gái của ta, ta giết ngươi!
Vương Khả hét lớn.
Trong lúc hét to, Vương Khả lập tức lao vào cái tường không khí này.
- Oanh!
Vương Khả lấy thân thể mình đụng vào, nhìn thôi cũng thấy đau. Bộ dạng này, giống như điên cuồng, khiến nam tử tuấn mỹ ở phía đối diện khẽ nhíu mày.
- Vì nàng, ngươi lại liều mạng như thế?
Nam tử tuấn mỹ bị hành động giống như điên cuồng của Vương Khả làm kinh ngạc.
Nhưng nội tâm Vương Khả lại không phải như thế.
- Con mẹ nó Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm, ngươi phản kích đi, tự động hộ chủ đi, lão tử đã gặp trở ngại rồi, ngươi động một cái! Không thấy ta đau hay sao? Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm, ngươi có động hay không, chém cái tường này, chém tên dâm tặc này!
Trong lòng Vương Khả gào thét.
Đáng tiếc, bất kể Vương Khả kích thích như thế nào, Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm cũng không nhúc nhích, giống như nhận định chủ nhân không bị uy hiếp tính mạng, chỉ là não ngắn tự mình hại mình, căn bản không có đáp lại Vương Khả.