Chương 237: Rộng mời khách quý
Vương Khả cười nói.
- Cười đùa tí tửng, ra thể thống gì!
Trần Thiên Nguyên khẽ trừng mắt.
Không nghe ra được Mạc Tam Sơn chỉ đang khách sáo thôi ư, ngươi đắc ý cái gì?
- Vâng, vâng!
Vương Khả lập tức ứng nói.
Lời của sư tôn, tốt nhất đừng nên phản bác.
- Đại sư huynh? Sao ngươi có thời gian tới Ngộ Kiếm Phong?
Vương Khả hiếu kỳ nhìn Mộ Dung Lục Quang.
Mộ Dung Lục Quang còn chưa mở miệng, Trần Thiên Nguyên ở bên đã tiếp lời:
- Hôm nay ba chúng ta cùng tới đây, tự nhiên là tìm ngươi có việc!
- Hả?
Nét mặt Vương Khả lập tức chuyển vẻ nghiêm túc.
Nếu là chuyện bình thường, sư tôn chỉ cần triệu hoán một tiếng, hắn tất phải lên linh sơn chờ đợi sư tôn phân phó, hôm nay sư tôn lại đích thân đến đây? Xem ra có vẻ không giống là chuyện tốt!
- Sư tôn? Ngài có gì phân phó, đệ tử cung kính lắng nghe?
Vương Khả trịnh trọng nói.
- Không phải ta có phân phó, là Mạc Tam Sơn và Mộ Dung Lục Quang có chuyện tìm ngươi, vi sư chỉ đến làm người chứng kiến thôi!
Trần Thiên Nguyên giải thích nói.
Nháy mắt Vương Khả liền hiểu được ý tứ trong lời của sư tôn, Mạc Tam Sơn và Mộ Dung Lục Quang khả năng là mang theo ý đồ xấu. Sư tôn sợ ta chịu thiệt, tới làm chỗ dựa giúp ta?
Tức thì, Vương Khả quay sang nhìn Mạc Tam Sơn và Mộ Dung Lục Quang, thần sắc có vẻ khá là căng thẳng.
- Mạc điện chủ, đại sư huynh, ba người chúng ta đều là điện chủ, cùng hiệu lực cho Thiên Lang Tông, các ngươi có chuyện gì cứ việc nói thẳng! Dù sao ta cũng là phó điện chủ Đông Lang Điện!
Vương Khả vừa cười vừa nói.
Các ngươi ôm theo ý đồ xấu đến đây, vậy ta không khách khí, trước lôi thân phận đặt ra đấy. Các ngươi là điện chủ, ta cũng là điện chủ, chúng ta cứ từ từ tranh cãi thôi!
- Chúng ta đến là vì chuyện Đồng An An!
Mộ Dung Lục Quang trịnh trọng nói.
- Đồng An An? Chính là cái tên Đồng An An mà tám tháng trước bởi đệ tử Tây Lang Điện trợ giúp, thuộc hạ đại sư huynh thả nước, nhờ đó mới trốn được ra ngoài?
Vương Khả hỏi lại.
Sắc mặt Mộ Dung Lục Quang đen như đáy nồi, mẹ nó, có ai nói chuyện như ngươi không? Ta còn chưa lên tiếng, ngươi đã trước quăng hết trách nhiệm lên người ta và Mạc điện chủ?
- Mộ Dung Lục Quang, ngươi nói đi!
Mạc Tam Sơn ở bên lại không thèm để tâm, thuận miệng nói.
- Đúng vậy, sau khi tên Đồng An An kia trốn được ra ngoài, ta và đệ tử Tây Lang Điện phụ trách phối hợp điều tra tin tức, mặc dù không bắt được hắn, nhưng dần dần cũng tra được một ít thông tin về hắn!
Mộ Dung Lục Quang giải thích nói.
- Hả?
- Đồng An An có vẻ như cũng đang bị cao tầng Ma giáo lùng bắt truy sát, cho nên, hiện tại hắn không chỉ bị chính đạo truy sát, mà cũng bị ma đạo truy sát!
Mộ Dung Lục Quang trịnh trọng nói.
Vương Khả gật đầu, việc này chính hắn cũng biết, hơn nữa lúc ấy còn thân ở hiện trường, là Ma Tôn đích thân hạ lệnh đuổi giết. Lần này lão tiểu tử Đồng An An kia đúng là xui xẻo.
- Chẳng qua, hình như Đồng An An có chỗ dựa ở Ma giáo, thế nên mặc dù bị Ma giáo truy sát, nhưng vẫn có thể len lén triệu tập được một nhóm thuộc hạ, mấy tháng qua, Đồng An An càng lúc càng tụ được thuộc hạ!
Mộ Dung Lục Quang giải thích nói.
- Ừ?
Vương Khả gật gật đầu.
Việc này, Vương Khả cũng biết, sau lưng Đồng An An còn có một tên đường chủ làm chỗ dựa, người này rất là không tôn trọng Ma Tôn.
- Đồng An An triệu tập được một đám thuộc hạ, ý đồ muốn giết ngươi!
Mộ Dung Lục Quang giải thích nói.
- Giết ta?
Vương Khả sững sờ.
Các ngươi truy sát Đồng An An, giờ sao lại kéo đến trên đầu ta thế này?
- Đúng, chúng ta thẩm vấn được điều này từ trong miệng một tên tà ma bị bắt làm tù bình, Đồng An An hành sự bất lợi, mấy lần làm hỏng bố trí của tên chỗ dựa kia, bị tên chỗ dựa kia trách cứ, thế nên trong lòng Đồng An An ghi hận ngươi, phải muốn dùng cái đầu ngươi lập công chuộc tội, mong cầu được khoan dung từ tên chỗ dựa kia!
Mộ Dung Lục Quang thần sắc cổ quái nói.
- Phải muốn dùng đầu ta đi thỉnh tội? Hắn bị thần kinh à!
Vương Khả tròn mắt.
- Vương Khả sư đệ, vậy nên tình cảnh bây giờ của ngươi đang cực kỳ nguy hiểm, ngươi biết không?
Mộ Dung Lục Quang nhìn chằm chằm Vương Khả nói.
Vương Khả vốn là định gật đầu tán đồng, nhưng đột nhiên thần sắc lại chợt nghiêm lại, không đúng, nếu việc này quả thực nghiêm trọng như vậy, hẳn là do sư tôn nói với ta mới đúng, dù sao sư tôn cũng là chỗ dựa của ta? Không được, không thể dựa theo tiết tấu của hai người này.
- Nguy hiểm? Có đệ tử chính đạo nào mà không nguy hiểm? Chỉ bởi vì mấy lời đe dọa của ma đạo liền sợ hãi? Vậy chẳng phải người ma đạo chúng ta đều bị hù chết? Đại sư huynh, Mạc điện chủ, đa tạ tin tức các ngươi mang tới! Ta đã biết, nhưng, ta không sợ, hắn muốn đến, vậy cứ để hắn đến, rốt cuộc ta ở trong Thiên Lang Tông này không đi ra, bọn hắn còn dám đánh vào Thiên Lang Tông chắc?
Vương Khả lập tức lắc đầu.
- Ách?
Mộ Dung Lục Quang sững sờ.
Ngươi hẳn nên sợ hãi mong cầu cách giải quyết mới đúng. Ngươi không sợ, vậy lời tiếp theo chúng ta nên nói thế nào?
- Vương Khả, ngươi không sợ Đồng An An ám sát?
Mạc Tam Sơn trầm giọng nói.
- Mạc điện chủ, ta cảm thấy, tất cả người ma đạo đều muốn giết ngươi, nhưng mà, ngươi có sợ không? Ngươi đối mặt với toàn bộ Ma giáo đều không sợ, chỉ một mình tên Đồng An An, ta có gì phải sợ? Tốt xấu ta cũng là phó điện chủ Đông Lang Điện! Tà không thể thắng chính được!
Vương Khả lắc đầu, vẻ mặt kiên quyết, thấy chết không sờn.
Mặt người chết của tên Mạc Tam Sơn kia bất giác khẽ giật một cái. Giờ lời tiếp theo nên nói thế nào?
- Hai vị, còn có chuyện gì khác nữa không?
Vương Khả hiếu kỳ nhìn hai người.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, ngươi đây là muốn tiễn khách?
- Chúng ta muốn thỉnh mời ngươi giúp chúng ta bắt lấy Đồng An An, đồng thời bắt tên Ma giáo nằm vùng còn lại trong tông!
Mạc Tam Sơn hít sâu một hơi, sau đó mới nói tiếp.
- Ta? Ta là phó điện chủ Đông Lang Điện, đây đâu phải chức trách của ta! Đây không phải chuyện của Tây Lang Điện các ngươi ư?
Vương Khả lập tức cự tuyệt nói.