Chương 141: Nhanh Chóng Tiếp Viện
- Rút lui!
Tiết Ngũ hạ lệnh, ánh mắt phức tạp nhìn Hoàng Điền thành một lát rồi quay đầu giục ngựa bỏ đi.
Thấy vậy, mấy chủ tướng bên cạnh và một đám thân vệ cũng tiếc nuối, không cam lòng thở dài một hơi rồi giục ngựa đi theo.
Ở thời đại mà chiến mã còn chưa được dùng để đối chiến này, đã lựa chọn cưỡi ngựa mà đi là không còn tâm tư chống cự nữa rồi. Đạo mệnh lệnh này cũng chỉ là muốn cố hết sức giữ lại được một chút tàn binh bại tướng, không đến nỗi thua quá khó nhìn, đồng thời cố gắng kéo dài thời gian không cho quân đoàn Huyền Vũ đuổi tới Hoàng thành chi viện quá nhanh.
Trên thực tế, ngay khi Tiết Ngũ hạ lệnh rút lui, Chu Hi liền hiểu ý định của đối phương, dẫn đầu quân sĩ cản một phần quân địch rút lui, còn lại không quan tâm nữa.
Giặc cùng đường chớ đuổi, đây là điều mà hắn học được từ trong binh pháp. Dù là suy tính đối phương có mai phục hay không, hay lo lắng khi đối phương rơi vào tuyệt lộ sẽ bạo phát chiến lực, lúc này còn cố đuổi giết không phải lựa chọn tốt.
Sau một khắc đồng hồ, chiến sự dần dần bình ổn lại.
Dưới tường thành cao lớn khắp nơi đều là thi thể, có nông dân binh, có nghĩa quân, còn có Đông đại doanh, cũng có quân đoàn Huyền Vũ. Máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, khắp nơi đều là tứ chi hài cốt, cảnh tượng thê thảm bi thương.
Kiểm tra tổn thất hậu chiến sơ lược, Chu Hi trầm mặc.
Đây là trận chiến thảm thiết nhất mà quân đoàn Huyền Vũ đã từng trải qua. Năm ngàn quân sĩ, tổn thất hơn một ngàn người, nghĩa quân thương vong còn lớn hơn, lên tới ba ngàn người. Còn về nông dân binh quay giáo, vì không biết rốt cuộc đã chết trong tay lính phe nào cho nên không cẩn thận kiểm tra. Nhưng có một điều không thể phủ nhận là ít nhất cũng phải chết hơn một vạn, đạt gần một nửa.
Lại thêm bảy ngàn tướng sĩ Đông đại doanh. Lần này thương vong hai bên lên đến hai vạn năm ngàn người.
Thương vong lớn như vậy, trong suốt mấy chục năm lịch sử chiến tranh của ba quốc gia chưa từng xuất hiện.
Ngay lập tức Chu Hi lệnh cho đại quân xuất phát, chi viện cho quân đoàn Thanh Long và Chu Tước bên ngoài Hoàng thành. Đồng thời vì phòng ngừa tàn binh bại tướng của quân địch ngóc đầu trở lại, hắn còn phái mấy đội ngũ chia ra xung quanh tìm kiếm binh lính Đông đại doanh, đồng thời hạ lệnh phá hủy công cụ công thành mà Đông đại doanh để lại.
Đại quân, xuất phát!
Gấp rút tiếp viện!
…
Ngoài Trịnh thành, tinh kỳ phấp phới, song phương đang cuốn lấy nhau chém giết, huyết tinh thảm liệt.
Nhưng khác với trận ở Hoàng Điền thành, lần này quân Thương là quân công thành.
Hoặc là nói, còn chưa tới mức công thành, chỉ là phân ra chút binh lính phòng ngừa quân coi giữ trong Trịnh thành đột nhiên giết ra thôi, toàn bộ binh lính còn lại đều đang chém giết với quân Trịnh trên chiến trường.
Xét về số lượng thì binh lực quân Trịnh vẫn chiếm ưu thế. Giống như Đông đại doanh ở ngoài Hoàng Điền thành đều có một vạn quân chính quy, cộng thêm ba vạn nông dân binh, mà binh lực quân Thương rõ ràng yếu hơn rất nhiều.
Xét về quân chính quy, quân đoàn Thanh Long và Chu Tước cộng lại mới vừa vặn một vạn người, tương đương với quân Trịnh.
Nhưng về nông dân binh, quân Thương rõ ràng ít hơn, tính hết ra cũng chỉ hơn một vạn người.
Địa chiến bắt đầu, song phương triển khai trận thế trùng sát.
Nhờ vào phương pháp luyện binh kiểu mới, quân đoàn Thanh Long, Chu Tước có ưu thế cực lớn trên chiến trường, nên ngay từ đầu đã chiếm thế thượng phong.
Chủ tướng Tây đại doanh Ngô Hào quyết định thật nhanh, chủ động phân tán trận hình, vì thế hai quân bắt đầu chém giết trên diện rộng.
Chém giết trên diện rộng thực ra là chiến đấu hỗn loạn, binh lính song phương hoàn toàn phân tán ra, khắp núi đồi đều là chiến trường. Lúc này sĩ tốt không cần bận tâm đến đội hình, chỉ cần thấy kẻ địch xông lên chém giết là được.
Quân Thương đã mất đi ưu thế về chiến trận, cũng lập tức điều chỉnh chiến thuật, sĩ tốt chia ba người một tổ, chầm chậm tiến về đài chỉ huy của đối phương.
Đối mặt với quân Thương dũng mãnh, binh sĩ quân Trịnh cũng rất khiếp đảm, căn bản không dám xâm nhập vào trận địa địch.
Thấy chỗ nào quân Thương ít hơn thì như ong vỡ tổ tiến tới bao vây tiêu diệt, đã mất đi mục tiêu chiến thuật.
Cũng may có nhân số khổng lồ chốn đỡ, nhất thời không nhìn ra được chênh lệch gì.
Chém giết diện rộng là tốn thời gian nhất.
Từ khi bắt đầu khai hỏa, trận chiến đã kéo dài hai canh giờ.
Chiến trường cũng không ngừng được mở rộng, từ khoảng một dặm vuông trước cửa Hoàng thành, dần dần mở rộng lên tới vài dặm vuông. Thể lực binh sĩ tiêu hao rất nhanh, ai mang theo lương khô bên mình thì tranh thủ cắn một miếng, không có thì tìm cách giết kẻ địch rồi cướp lấy.
Toàn bộ chiến trường, dường như chỉ có quân thủ thành là rảnh rỗi nhất.
Tướng thủ thành Trần Thọ một mực quan sát thế cục chiến trường bên ngoài thành.
Ngang nhau!
Trần Thọ thở dài. Quân Trịnh chiếm ưu thế cực lớn về binh lực lại chỉ có thể ngang cơ, không thể không nói đây là một loại thất bại.
Hắn không thể không nhớ tới nửa tháng trước, Hoàng Đế Thương Quốc mang theo năm ngàn sĩ tốt gấp rút tiếp viện Thân Quốc.
Lúc trước, quân Thương không phải cũng tạo ra kỳ tích lấy yếu thắng mạnh thế này sao?
Cho tới bây giờ, Trần Thọ vẫn không quên được chuyện bên ngoài An La thành. Mình suất lĩnh một vạn đại quân đánh lén doanh trại quân Thương, nhưng bị hãm sâu vào trại địch, sau đó bị bắt làm tù binh.
Mặc dù cuối cùng gã được Trịnh Hàn bỏ tiền chuộc về, lại được trọng dụng khi quân Thương bắc phạt, nhưng chuyện này đã trở thành một vết nhơ cả đời không thể rửa sạch của hắn. Dù là tướng lãnh nào khi nhắc đến tên Trần Thọ cũng sẽ không còn thể hiện sự tôn kính như trước kia nữa, mà là sự khinh thường.
Một vạn đại quân dạ tập doanh trại năm ngàn người lại bị thảm bại, mà còn bị bắt được, có thể không mất mặt sao?
Trần Thọ nhớ lại chuyện cũ, chỉ hận không thể tự sát.
Mà thế cục trước mắt cho hắn một loại cảm giác quen thuộc.
Ngày đó, binh sĩ quân Thương không phải cũng hung hãn như thế sao?
Hắn còn nhớ, binh lính đã bắt mình tên là Hồ Hãi, chỉ là một tiểu binh bình thường.
Hắn tự vấn trong lòng, nếu là binh sĩ Trịnh Quốc khi thấy chủ tướng quân địch chạy trốn hẳn sẽ không phí công đuổi giết như vậy. Nhưng binh sĩ quân Thương hình như có một khát khao đặc biệt với các tướng quân, chỉ cần thấy chỗ nào có tướng lĩnh khoác chiến bào thì hai mắt họ sẽ tỏa sáng.
Quân Thương dưới thành cũng như vậy!
Mấy vạn người cùng chém giết từ khi mặt trời treo cao đến khi mặt trời ngả về tây, áp lực tử vong cực mạnh, tất cả mọi người đều như những cái xác không hồn, một khi phán định đối phương là địch liền vung vũ khí chém giết.
Đã từng là một Đại tướng quân, Trần Thọ rất quen thuộc với chiến trường thế này. Thường thường, nếu cứ đánh đến cuối cùng thì kết quả sẽ là lưỡng bại câu thương.
Đột nhiên hắn nhướng mày.
Xa xa trên quan đạo ở sườn núi, một đội nhân mã đang chạy như bay tới.
Kia là…. Đông đại doanh?
Khi nhìn rõ ràng, hai mắt Trần Thọ sáng lên. Từ xa nhìn lại, tất cả binh lính đều cưỡi chiến mã, quần áo giáp trụ đều có màu của Đông đại doanh chạy như bay tới bên này.
Bọn họ đã đánh bại quân thương ở Hoàng Điền thành sao?
Trần Thọ mừng rỡ. Một khi có Đông đại doanh hiệp trợ, chiến sự ngoài thành nhất định sẽ nghiêng về một bên, quân Thương tất bại!
- Người đâu, mở cửa ra khỏi thành trợ chiến!
Trần Thọ vô cùng kích động, quân Trịnh tất thắng rồi. Nếu lúc này hắn suất lĩnh quân coi giữ trong thành ra trợ chiến, đến lúc luận công ban thưởng nhất định cũng sẽ có một phần công lao. Dù vẫn chưa đủ để rửa sạch sỉ nhục trong quá khứ, nhưng dù gì cũng có thể lấy lại được chút mặt mũi, nhờ đó trở về quân chính!
- Tướng quân, chúng ta thực sự mở cửa thành sao?
Viên phó tướng bên cạnh chần chừ do dự hỏi.
- Ngu xuẩn! Cơ hội tốt như vậy, có gì mà không thể!
Trần Thọ mắng lớn một trận:
- Viện quân đã đến, lúc này đi ra nhất định sẽ được chia một phần quân công. Có Nhị Điện hạ để ý, hai người chúng ta nhất định sẽ khôi phục được vinh quang ngày xưa!
- Nhưng… Viện quân kia… có vẻ không thích hợp…
Viên phó tướng nhắc nhở.
Trần Thọ hừ lạnh, nghiêng đầu qua lẩm bẩm:
- Ngươi bị lần trước dọa cho vỡ mật rồi sao! Quân Thương có lợi hại hơn nữa chẳng lẽ có thể… có thể…
Đột nhiên hắn không nói nữa, sắc mặt đại biến, khó coi như vừa ăn một đống phân.
Xa xa, binh lính Đông đại doanh chỉ có mấy chục hơn trăm!
Những người còn lại đâu?
Vốn cho là trên sườn núi sẽ là một đội ngũ thật dài, nhưng không ngờ phía sau lại không có người.
Hắn cẩn thận nhìn lại thì không thấy tinh kỳ, trên lưng ngựa cũng phần lớn là các tướng quân khoác chiến bào.
Thế này sao có thể gọi là viện quân, rõ ràng là một đám tàn binh bại tướng!
Trang 72# 1