Chương 142: Thân Quốc Có Biến
Xong!
Trần Thọ bi ai, đám tàn binh bại tướng này tán loạn chạy về đơn giản chỉ có tác dụng báo tin mà thôi.
Đường đường là một trận công thành chiến mà lại bị giết đến đại bại, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không ai biết?
Nếu hắn đoán không nhầm, một lát nữa sẽ có quân Thương tới tiếp viện. Đến lúc đó quân Thương vừa tăng thêm nhân số vừa thêm sĩ khí, quân Trịnh tất bại.
Nhưng ở đây là toàn bộ chủ lực của Trịnh Quốc rồi!
Nếu quân Trịnh bại, còn có thể đưa ra lực lượng nào chống lại quân Thương nữa?
Đến lúc đó, đương nhiên Hoàng thành khó mà giữ được.
- Tướng quân, chúng ta nên làm gì?
Viên phó tướng bên cạnh thấp thỏm, cũng hoảng loạn bối rối tay chân.
Trần Thọ âm trầm nhìn ra xa. Thực ra hắn vô cùng hy vọng phía sau những tướng lĩnh đang phi ngựa vùn vụt kia sẽ có một đội binh mã, dù chỉ mấy ngàn người thôi cũng đủ để chứng minh trận chiến ở Hoàng Điền thành không đại bại, Trịnh Quốc còn có hy vọng.
Nhưng dù có trông mòn con mắt, cũng không thấy quân sĩ nào.
- Ngươi ở đây trông coi, bản tướng phải vào cung báo lại để Bệ Hạ và Điện hạ sớm chuẩn bị.
Trần Thọ nói.
- Chuyện này… vâng!
Viên phó tướng hơi chần chừ, nhưng chỉ đành gật đầu. Lúc này an bài thủ thành chẳng khác nào muốn mình tử thủ đến cùng, mà Trần Thọ tiến cung diện thánh khẳng định là muốn ở cùng Hoàng Đế Bệ Hạ, nhỡ gặp bất trắc thì trốn đi.
Mình bị bỏ qua rồi sao?
Viên phó tướng thì thầm, lại nhìn ra chiến trường bên ngoài thành trì.
Không đến thời gian nửa chén trà nhỏ, tàn binh bại tướng Đông đại doanh đã chạy tới chiến trường chính, đương nhiên tướng lĩnh hai bên nhìn thấy cũng lập tức đoán ra được tình thế.
Lập tức sĩ khí quân Thương đại chấn, vui mừng khôn xiết.
Ngược lại, quân Trịnh ai nấy đều hoảng loạn, đấu chí tinh thần sa sút, đều đang nghĩ xem làm thế nào có thể tự vệ cầu sinh, trông mong một mệnh lệnh rút lui.
Xét theo một mặt nào đó, tàn binh bại tướng của Đông đại doanh đã tạo thành đả kích nhất định cho sĩ khí quân Trịnh. Nhưng vì bọn họ tới báo tin nên tướng sĩ Tây đại doanh cũng có thời gian phản ứng lại, không đến mức bị quân Thương bất ngờ xuất hiện sau lưng giết cho không kịp trở tay.
- Toàn quân chỉnh đội!
Trên tướng đài, Đại Tướng quân Ngô Hào ra lệnh tập trung binh lính bên ngoài lại, bày trận.
Đây là một hành động bất đắc dĩ. Bởi vì có chém giết nữa cũng không có phần thắng, chỉ có một lần nữa tập trung tướng sĩ lại rồi vừa đánh vừa lui mới có thể bảo tồn được lực lượng lớn nhất.
Nhưng dù vậy tổn thất cũng rất rõ ràng. Rất nhiều sĩ tốt bị quân Thương cuốn lấy, hoặc là một chút binh lính chém giết ở rìa chiến trường khi nghe đến hiệu lệnh nhưng không kịp rút lui.
Đương nhiên Vệ Trung Toàn cũng thấy được quân địch đang tụ binh, bèn vung lệnh kỳ lệnh cho các binh lính toàn lực ngăn lại.
Giằng co qua lại, quân Trịnh rút lui mất gần nửa canh giờ.
Cuối cùng, quân đoàn Huyền Vũ đã đuổi tới!
Cờ xí phần phật, khí thế bừng bừng. Chu Hi suất lĩnh một đám võ tướng đi phía trước, đằng sau là gần hai vạn binh lính như một cơn sóng hình người cuồn cuộn cuốn tới.
Cảnh này khiến cho tướng sĩ Tây đại doanh đang tụ binh rất thất vọng.
Đáng chết!
Đông đại doanh làm ăn kiểu gì thế không biết, bằng vào một vạn tinh nhuệ và ba vạn nông dân binh kia, quân Thương dù có thắng cũng nên là thắng thảm chứ? Sao còn có nhiều người như vậy?
Dù là tụ binh cũng không có gì đảm bảo!
Binh lính Tây đại doanh rất thất vọng. Binh lực địch gấp đôi phe mình, căn bản không nhìn thấy chút hy vọng thắng nào.
…
Trong hoàng cung, Nhị Hoàng tử Trịnh Hàn vội vã chạy vào trong tẩm cung của Hoàng Đế.
- Cái gì? Bại! Khụ khụ khụ…
Hoàng Đế Trịnh Quốc Trịnh Dư Phạm đang ngồi trên giường bệnh ho lên một trận dữ dội.
- Phụ hoàng bảo trọng long thể!
Trịnh Hàn vội tiến lại đỡ, trong mắt tràn đầy buồn bã.
Trịnh Dư Phạm rất xúc động và phẫn nộ, quát lớn:
- Trẫm hỏi ngươi, lời đồn đại trong nước mấy hôm nay có phải là thật không?
- Nhi thần không biết phụ hoàng đang nói cái gì, việc cấp bách lúc này là phải nghĩ ra cách đối phó!
- Hừ!
Trịnh Dư Phạm nổi giận quát lớn:
- Đừng có giả vờ hồ đồ với trẫm! Nếu không phải vì ngươi ngấp nghé Hoàng vị, dẫn binh nhập quan, quân Thương kia làm sao bắc phạt nhanh như vậy được! Giờ thì hay rồi, nhìn chuyện tốt ngươi làm đi! Ngươi muốn chọc giận chết trẫm à!
Bị mắng như máu chó đổ lên đầu, Trịnh Hàn sa sầm mặt, nhưng vẫn cố nén uất ức trong lòng, nói:
- Phụ hoàng an tâm chớ vội. Nhi thần đã phái cấm vệ quân tập trung, lập tức yểm hộ phụ hoàng xuất cung!
Xuất cung…
Trịnh Dư Phạm thở dài một hơi, tràn đầy hối hận. Đáng lẽ không nên giao binh quyền cho Trịnh Hàn, đồng thời cũng sám hối vì sự do dự trước đó.
Dù sao, nếu lúc trước mình sớm sắc lập Thái Tử, đừng nghĩ đến thuật cân bằng gì đó thì Trịnh Quốc sẽ không nội loạn, để cho quân Thương có thời cơ lợi dụng, có lẽ lúc này đã thống nhất được ba quốc gia.
Một đám cung nữ thái giám nghe được tin tức quân Trịnh đại bại lập tức nhao nhao thu dọn đồ đạc chuẩn bị trốn ra khỏi cung, các cấm vệ tập thì kết bên ngoài tẩm cung, đám Phi tần Công chúa bị dọa không biết phải làm thế nào, tất cả đều tụ tập bên ngoài tẩm cung tìm người đứng đầu.
- Bẩm báo Bệ Hạ, gia chủ các đại gia tộc tiến cung cầu kiến!
Một tiểu thái giám hoảng hốt chạy tới báo.
- Bọn họ tới để cùng đào mệnh sao?
Trịnh Dư Phạm kinh hãi, vội nói:
- Mau triệu bọn họ tới, mọi người cùng nhau thương lượng đối sách.
- Chậm đã!
Trịnh Hàn ngăn tiểu thái giám lại, quay đầu nói với Trịnh Dư Phạm:
- Phụ hoàng không biết rồi, các thế gia môn phiệt trong nước đều đã quay đầu sang Thương Quốc. Lần này bọn họ tới đây chưa chắc đã có lòng tốt.
- Không thể nào… Không thể nào…
Trịnh Dư Phạm liên tục lắc đầu:
- Quân Thương binh lâm thành hạ, sao có thể bỏ qua những đại gia tộc này. Tuyệt đối không thể!
- Phụ hoàng!
Trịnh Hàn gấp gáp vội la lên:
- Bọn họ không trực tiếp phản bội chạy trốn sang Thương Quốc, mà là quay sang Tam đệ…
Trịnh Dư Phạm nhướng mày, rốt cuộc đã ý thức được có chuyện gì đó, hỏi:
- Ngươi nói cẩn thận xem, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Trịnh Hàn đành phải kể hết tất cả mọi chuyện đã xảy ra, không dám giấu diếm hay thay đổi điều gì.
Trịnh Dư Phạm nghe xong liền im lặng thật lâu, rồi thở dài một hơi.
Thế cục phát triển tới bước này còn có gì để nói đây? Hoàng thành bị vây, quý tộc lục đục nội bộ, đã hết cách xoay chuyển.
Ủng hộ Trịnh Khang không phải là ủng hộ Thương Quốc sao?
Chỉ cần không ngốc thì ai cũng có thể nhìn ra được, Trịnh Khang chỉ là một con rối, tạm thời được đưa ra làm nhân vật giảm xóc, là công cụ để song phương giải quyết một loạt vấn đề.
- Ngươi đó, không phải lúc trước trẫm đã liên tục dặn nhất định phải tạo quan hệ với quý tộc sao? Sao lại không nghe!
Trịnh Dư Phạm không nhịn nổi, lại mắng thêm trận nữa. Sau đó, hắn hỏi:
- Hoàng thành bị vây, Trịnh Quốc sắp diệt vong rồi, chúng ta có thể trốn đi nơi nào?
- Phụ hoàng chớ có nản chí, chúng ta vẫn còn cơ hội!
Trịnh Hàn nghiêm túc nói:
- Lần này đại chiến với Thương Quốc không chỉ có một mình nước ta. Trước khi đại chiến bắt đầu nhi thần đã phái người bàn bạc với Thân Quốc, nói cho bọn họ biết thế lực chúng ta và quân Thương tương đương nhau, khó phân thắng bại, còn hứa hẹn với bọn họ, chỉ cần bọn họ có thể ngăn cản được quân đoàn Bạch Hổ ở sơn mạch Lưu Phỉ thì sẽ trả lại thành trì cho bọn họ, sơn mạch Lưu Phỉ cũng sẽ cho bọn họ trú đóng.
Trang 72# 2