Chương 58: Bàn Bạc Chiến Lược
Sau một lát tạ lỗi khách sáo, bầu không khí vui vẻ hòa thuận lại tràn ngập trong điện.
Nhưng vừa rồi đúng là đã dọa người không nhẹ, cho nên một vài cấm vệ chủ động ra ngoài tuần tra, đề phòng xảy ra hỗn loạn gì đó.
Thật lâu sau, Dương Mộc cũng thấy hơi mệt mỏi, bèn quay lại chuyện chính:
- Hoàng đế Bệ hạ Đại Thân, lần này trẫm tới cung đình là có chuyện quan trọng muốn thương lượng.
- Ồ? Mời nói?
Thân Tử Phu kinh ngạc, buông chén ngọc trong tay xuống, ra hiệu mời nói.
Dương Mộc gật gật đầu:
- Lần này để viện trợ Thân Quốc, trẫm xuất chinh đã lâu, e sợ trong nước có biến, cho nên dự định hai ngày nữa sẽ lên đường quay về.
Cái gì!
Trở về?
Quân thần Thân Quốc giật mình. Sau trận chiến này cả Thân Quốc đều bị thương nặng, cả nước gộp lại chỉ có không tới năm ngàn binh lính có thể ra trận. Mặc dù đại quân của Trịnh Hàn ở ngoài thành cũng thảm bại, thế nhưng vẫn còn mấy ngàn binh lực, lại thêm binh lực đóng quân tại mấy tòa thành trì nữa là gần một vạn.
Lúc này, nếu viện binh Thương Quốc rút đi, vậy Thân Quốc sẽ lại rơi vào cục diện cũ. Một khi Trịnh Quốc tăng binh, Thân Thành sẽ không chịu nổi lần vây thành thứ hai.
- Hoàng đế Bệ hạ Đại Thương, chuyện này có thể trì hoãn mấy ngày không?
Sắc mặt Thân Tử Phu lộ vẻ khó xử, khẩn thiết cầu xin:
- Trên dưới Thân Quốc ta đang bị huy hiếp, nếu quân đội quý quốc rút đi, chỉ sợ sẽ sinh biến. Một khi tâm huyết của hai nước đổ sông đổ biển thì được không đủ bù mất.
Dương Mộc trầm ngâm một chút rồi nói:
- Quân Trịnh đại bại, trong thời gian ngắn sẽ khó mà tấn công được nữa, Thân Quốc cũng có cơ hội thở dốc. Huống hồ quân đội Thương Quốc ta trú đóng ở Thân Quốc, tiêu hao lương bổng đều là con số khổng lồ, chúng ta cũng có chỗ khó…
- Hoàng đế Bệ hạ Đại Thương cứ yên tâm! Trên dưới Thân Quốc ta suốt đời khó quên ân tình quân đội quý quốc gấp rút tiếp viện lần này, tất cả lương bổng đều do Thân Quốc gánh chịu. Mặt khác, lần trước Hữu thừa tướng Thân Dư đã ký kết quan hệ thông gia ở quý quốc, ưng thuận minh ước mười vạn lượng bạch ngân. Bây giờ ta nguyện ý thêm ra gấp đôi, quặng sắt trong nước cũng có thể ưu tiên để cho quý quốc khai thác… Không biết ý Hoàng đế Bệ hạ Thương Quốc thế nào?
- Chuyện này….
Dương Mộc do dự, khổ sở nói:
- Ba tòa thành trì Thân Quốc còn đang trong tay Trịnh Quốc, nếu muốn đoạt lại, chỉ sợ không phải chuyện một sớm một chiều.
Thân Tử Phu không nói được gì nữa. Sự thật đúng là như vậy, mặc dù lần này là quân đội Trịnh Quốc thất bại, nhưng cũng chỉ để cho binh lực hai phe ta địch đạt được thế cân bằng. Nếu quân đội Trịnh Quốc thủ vững thành trì, vậy liên quân hai nước muốn thu lại ba tòa thành trì đã bị luân hãm không khác gì người si nói mộng.
Lúc đầu khi quân đội Thương Quốc gấp rút tiếp viện, quần thần Thân Quốc mười phần phấn chấn, trong suốt yến hội vẫn nghĩ tìm cơ hội nhắc đến chuyện thu phục thành trì. Nhưng không đợi mình mở miệng, Dương Mộc đã chủ động từ chối. Có thể hiểu trong lòng họ thất vọng thế nào.
Nghe vậy, các thần tử còn lại trong điện cũng thất vọng và lo lắng. Không nói đến sản nghiệp trong mấy tòa thành trì còn lại, dù là vì an toàn của bản thân bọn họ cũng cảm thấy hoảng sợ, không muốn trải nghiệm khoảng thời gian lo lắng hãi hùng kia lần thứ hai.
Thực ra Dương Mộc biết rõ điều này, nhưng không muốn đưa thân vào vũng bùn, trong lòng cũng rất băn khoăn.
Nhưng mà, cứ để như vậy hoàn toàn chính xác là hậu hoạn vô tận. Nghĩ một lát, hắn lại nói:
- Như vậy đi, quân đội Thương Quốc ta có thể giúp các ngươi thu lại Khương Sơn thành ở phương Nam, lại trả lại An La thành. Nhưng Bình Hương thành và Sơn Tuyền thành phương Bắc vẫn cần thận trọng cân nhắc rồi bàn lại sau.
- Vậy… tốt rồi.
Thân Tử Phu thở dài một hơi, nói:
- Thân Quốc ta gặp đại nạn này đã không thể tổ chức chinh phạt. Lần này thu được Khương Sơn thành, tất cả binh tướng trong nước đều nghe theo Thương Quốc điều khiển. Xin nhờ!
Dương Mộc cười nói:
- Hoàng đế Bệ hạ Thân Quốc hiểu nhầm rồi. Lần này thu phục Khương Sơn thành cũng không cần một binh một tốt của Thân Quốc.
- Chuyện này… chẳng lẽ quý quốc xuất binh? Vậy cũng không tốt lắm. Tóm lại, việc này là thu phục thành trì lại cho Thân Quốc, nếu hoàn toàn làm phiền quân đội quý quốc thì không thể nói được.
- Không không, Thân Hoàng Bệ Hạ hiểu sai rồi. Không chỉ có Thân Quốc không mất một binh một tốt, thậm chí quân đội Thương Quốc ta cũng sẽ không tiến về Khương Sơn thành.
Dương Mộc nhẹ nhàng cười, lại nói:
- Trước khi vào Hoàng cung trẫm đã có kế sách rồi. Thu phục Khương Sơn thành cũng không khó, thậm chí không cần công thành, quân đội Trịnh Quốc sẽ tự thối lui.
Tự thối lui?
Thân Tử Phu ngây ngẩn. Khương Sơn thành ở ngay phía nam của Thân Thành, chẳng khác nào một cây gai sau mông, địa vị chiến lược vô cùng quan trọng. Mặc dù hiện tại quân Trịnh tạm thời thất bại, nhưng vẫn có sức đánh tiếp. Chỉ cần Nhị Hoàng Tử Trịnh Quốc Trịnh Hàn không ngốc sẽ tuyệt đối không cam tâm tự thối lui.
Trong điện, các quan viên Thân Quốc cũng buồn bực, khe khẽ bàn luận, trong lòng rất nghi hoặc. Chẳng lẽ vị Hoàng Đế Thương Quốc này đánh thắng được một trận liền đắc ý quên mình, hỏng não rồi sao?
Hay là, vị Hoàng Đế Thương Quốc này không muốn xuất chiến?
Bầu không khí trong điện rất vi diệu, dù có ngàn vạn nghi vấn cũng không ai dám nói ra.
- Ha ha ha…
Thân Tử Phu cười lớn, phá vỡ sự xấu hổ:
- Hoàng đế Bệ hạ Thương Quốc đã có lòng tin, trên dưới Thân Quốc ta nhất định sẽ phối hợp. Có việc gì cần cứ nói, quân thần Thân Quốc ta tuyệt không chối từ.
- À.
Dương Mộc đảo mắt một vòng, bưng chén rượu lên rồi nói:
- Trước mắt thật đúng là có một việc phải làm phiền.
- Mời nói.
- Lần trước hai nước ký kết quan hệ thông gia, trẫm vẫn thấy chưa đủ. Có câu mua một tặng một, không biết có chương trình ưu đãi hạ giá gì nữa không? Khụ khụ, ví dụ như vị Công chúa trong phòng sưởi vừa rồi cũng không tệ…
Dương Mộc mặt dày hỏi.
Mua một tặng một?
Thân Tử Phu ngẩn ra nửa ngày mới hiểu được, vị Hoàng Đế trẻ tuổi này… Chê một người ít quá, muốn hai người sao?
…
Một lúc sau, Dương Mộc lấy cớ mệt mỏi rời Hoàng cung, dẫn theo ba trăm thân vệ quay về trụ sở bên ngoài thành.
Nơi này vốn là đại doanh quân đội Trịnh Quốc. Quân Trịnh hốt hoảng bại lui để lại doanh trướng, lương thảo và đồ quân nhu ở nơi này. Quân Thương chỉnh lý một hồi, đương nhiên chiếm làm của riêng.
Biết Dương Mộc về doanh, Vệ Trung Toàn và các tướng lãnh nhao nhao đến soái trướng bái kiến, bẩm báo chiến quả hôm nay.
Giết địch một vạn, tự tổn bảy trăm.
Mặc dù trong một vạn quân địch này có tới hơn một nửa là bị vây giết từng người, hơn nữa còn có quân sĩ Thân Quốc hiệp trợ, nhưng cũng đủ để khoe khoang khinh thường sử sách Thương Quốc rồi.
- Thân Quốc thì sao? Bọn họ còn lại bao nhiêu binh lực?
Dương Mộc lại hỏi.
- Không nhiều! Trận chiến này gần như diệt hết toàn bộ binh lính Thân Quốc.
Vệ Trung Toàn bẩm báo:
- Theo như tin tức thần thám thính được, cả Thân Quốc cộng lại cũng không đủ năm ngàn quân. Binh lực trong mấy tòa thành trì phương Nam trống không, nếu không có cây gai Thân Thành này cản trở, chỉ sợ đã bị chiếm lĩnh từ lâu rồi.
Dương Mộc gật gật đầu, thở dài:
- Trải qua trận này, Thân Quốc đại thương nguyên khí, không có ba năm năm đừng mơ khôi phục được.
- Bệ Hạ, Thân Quốc đã trống rỗng, Hoàng thành lại do quân Thương ta chưởng khống. Sao chúng ta không…
Khuất Dũng bên cạnh chen miệng vào.
Dương Mộc quay sang nhìn hắn:
- Có phải khanh đang muốn hỏi sao không thừa cơ chiếm thành trì còn lại không?
- Đúng vậy.
Khuất Dũng gật đầu:
- Mấy tòa thành phương Nam trống rỗng, lại giáp giới với Thương Quốc ta, đoạt đến dễ như trở bàn tay. Đến lúc đó, dù Hoàng Đế Thân Quốc không theo cũng không thể tránh được. Huống hồ… thứ cho mạt tướng nói một câu bất nghĩa. Thiên hạ bao lớn, người có đức chiếm lấy. Thân Quốc đã không xong rồi, nếu Trịnh Quốc có thể diệt, chúng ta cũng có thể!
Trang 30# 2